Trần Dung cũng là người thông minh, đã sống hai kiếp, nàng có thể khống chế d*c v*ng nảy sinh. Cũng chính bởi vì vậy, nàng hận đến cực điểm tình thế bức bách xuất phát từ sự âu yếm của một người…… Mà đó lại là Thất lang của nàng, chỉ có thể yêu thương mà không thể tức giận!
Nghẹn ngào, gằn từng tiếng thổ lộ ra, Trần Dung vẫn vung từng quyền đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng.
Cũng không biết đ.ấ.m bao lâu, Vương Hoằng nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Chàng cúi đầu, thổi nắm tay đã đánh đỏ bừng một hơi, nói với giọng ôn nhu: “A Dung, bị xước da rồi, đổi tay kia đi.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung lại không thể áp chế được mà nức nở.
Đột nhiên, nàng vươn tay ôm gáy chàng, lao về phía trước, cắn mạnh một cái.
Vốn, nàng chuẩn bị cắn vào động mạch nơi gáy chàng, nhưng trong nháy mắt, khi chạm tới da thịt ấm áp kia, nàng tự nhiên lướt qua, tự nhiên tránh né yếu hại bên gáy, cắn lên bờ vai của chàng.
Cúi xuống, Trần Dung mạnh mẽ dùng răng cắn xé. Sau khi miệng đầy mùi máu, nàng vẫn không dừng lại, trong nháy mắt, tiếng da thịt xé rách truyền đến, đảo mắt, miệng vết thương bị nàng cắn xé mở rộng ba phân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà lúc này, nàng vẫn cắn xé miệng vết thương kia!
Máy chảy như suối, đảo mắt đã nhiễm đỏ áo trắng trước n.g.ự.c chàng.
Máu tươi chảy xuống, tiếng Vương Hoằng khẽ k** r*n thỉnh thoảng truyền đến. Tiếng k** r*n này là khi một người sau khi cố nén đau đớn kịch liệt mà phát ra.
Vừa nghe thấy, Trần Dung ngừng cắn xé.
Nàng chậm rãi rời khỏi miệng vết thương đầm đìa máu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Nàng đối mặt với Vương Hoằng vẫn đang nhìn nàng. Lúc này, trong đôi mắt sáng trong như nước của Vương Hoằng lộ vẻ ủy khuất, thậm chí trên môi dưới của chàng vì cố nén đau đớn mà để lại dấu vết bị cắn chặt.
Vương Hoằng ủy khuất, đáng thương, bất lực nhìn Trần Dung, thấy nàng nhìn về phía mình, chàng miễn cưỡng cười, nói với giọng suy yếu: “A Dung cắn chưa đã sao? Không bằng đổi bên này cắn đi.” Nói xong, chàng đem vai phải của mình ra đưa đến bên môi Trần Dung. Có điều thời điểm nghiêng bả vai qua, dường như động đến miệng vết thương bên kia, chàng phát ra một tiếng k** r*n cố nén đau đớn, động tác cũng hơi chậm chạp.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung trừng nhìn chàng, oán hận khẽ nói: “Đừng vội như vậy, mới chỉ đau đớn thế mà thôi!” Đau đớn về thể xác, cũng không phải nàng chưa từng trải qua? So với tâm linh thống khổ, thật sự là nhỏ nhoi không đáng kể!