Người Vốn Phong Lưu

Chương 450: Người Vốn Phong Lưu



Nói thì nói như vậy, cuối cùng nàng vẫn không cắn nổi nữa.

Oán hận đẩy chàng ra, Trần Dung quay đầu. Nàng đưa lưng về phía Vương Hoằng, tiếp tục nức nở.

Dần dần, tiếng nghẹn ngào ngừng lại.

Dùng tay áo che mặt, Trần Dung thì thào nói: “Ta hận chàng!”

Giọng nói trảm đinh tiệt thiết, nghiến răng nghiến lợi!

Vương Hoằng lại ôm nàng vào lòng, dùng cằm v**t v* mái tóc của nàng, chàng ôn nhu nói nhỏ: “Ta biết.”

Trần Dung nhắm hai mắt, nước mắt lại chảy xuống: “Ta muốn g.i.ế.c chàng.”

Vương Hoằng cúi đầu, chàng in một nụ hôn lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lệ trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Ta biết.”

Trần Dung thì thào nói: “Phụ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy…… Ngay cả ban đầu ta muốn lợi dụng chàng, chàng trả thù cũng trả thù đủ rồi, muốn chiếm thì cũng chiếm được rồi. Thất lang, với khả năng của chàng, chỉ cần phất tay một cái là có thể cho ta yên tĩnh mà sống qua ngày. Vì sao chàng không chịu?”

Mê Truyện Dịch

Vương Hoằng chậm rãi hôn nàng, chàng cúi đầu, môi của chàng dính máu. Sau khi nhấm m.á.u của mình trên môi nàng vào trong bụng, chàng mỉm cười, nói khe khẽ ôn nhu: “Đó là bởi vì, ta rất để ý A Dung, sao A Dung có thể sau khi mọi chuyện xong xuôi đã vung ống tay áo rời đi? Sao có thể chưa được sự cho phép của ta mà tự lao vào giữa vạn quân, sao có thể nhiễm một thân m.á.u tanh, đứng ở trong ánh tịch dương mỉm cười với ta, làm cho ta đêm khuya gặp mộng, nhiều lần bừng tỉnh? Sao có thể làm theo ý nguyện của ta, sau khi đi theo ta đến Kiến Khang, tự chủ trương đội danh phận nữ quan lên đầu, cự tuyệt ta ra xa ngàn dặm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng mỉm cười, ôn nhu vô hạn nhìn nàng, chậm rãi, chàng lại hôn lên gương mặt nàng, khẽ cười nói: “Khanh khanh, gặp phải ta, còn muốn rời đi…… Thế gian sao có chuyện có lợi như thế chứ!”

Trần Dung vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, tiếng nghẹn ngào của nàng đã dừng lại.

Rất lâu sau đó, Trần Dung mới khẽ trả lời: “Ta biết.”

Hiện tại nàng đã biết.

Vương Hoằng vẫn luôn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Nghe thấy nàng đáp lời, chàng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình.

Hai mắt Trần Dung hãy còn phù thũng, lệ rưng rưng, khi đối diện với Vương Hoằng, nàng mỉm cười với chàng, nụ cười này đã không còn chút nào lo lắng bất an.

Vương Hoằng giật mình. Chàng mỉm cười, cúi đầu, dán mặt mình lên mặt nàng, hỏi với giọng ôn nhu: “Khanh khanh không khóc nữa chứ?”

Giọng của Trần Dung vẫn có chút khàn khàn: “Không khóc nữa.”