Vì thế, lúc trước khi rời khỏi Bình thành, người Vương gia ở Bình thành cũng không thể ngờ rằng đám lưu dân lại dám xâm phạm bọn họ. Vì thế, trong thành Kiến Khang, các quý tộc thượng đẳng ngay cả hộ vệ cũng không mang theo mấy.
Một kiếm này của Nhiễm Mẫn vô cùng sắc bén mà đột ngột, mấy hộ vệ căn bản không kịp phản ứng, kiếm của y đã đặt trên cổ của Vương Hoằng!
Kiếm quang dày đặc, tay áo phất gió.
Mê Truyện Dịch
Ánh mặt trời chiếu vào trên thanh kiếm, lấp lánh phản xạ ánh nắng, từng đợt quang mang phiêu chuyển, giống như có tơ m.á.u lướt qua.
Mũi kiếm sắc bén, Vương Hoằng ngửa đầu, chàng nâng mắt nhìn về phía Nhiễm Mẫn cười: “Thật không ngờ, tướng quân vì A Dung lại dám động kiếm ở trong thành Kiến Khang. Ngay cả vương đồ bá nghiệp, cũng không địch lại nụ cười của mỹ nhân sao?”
Lời này chậm rãi mà đến, tao nhã mà thong dong.
Nhiễm Mẫn lạnh lùng cười, kiếm trong tay y đè xuống một chút, khi làm cho cổ Vương Hoằng chảy ra tơ máu, Nhiễm Mẫn mới nặng nề nói: “Vương Thất ngươi rất coi trọng chính mình! Nhiễm mỗ đã dám đến thì có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
Lúc này lời hắn vừa dứt, mấy chuôi kiếm đồng thời chỉ vào n.g.ự.c vào thắt lưng y uy h**p: “Buông lang quân ra!”
“Lớn mật, mau mau buông tay!”
“Buông tay!“
Năm tiếng quát đồng thời truyền đến, Nhiễm Mẫn vẫn không thèm quan tâm, y tùy ý để mấy mũi kiếm chỉ vào mình, ngay khi tiếng kêu sốt ruột càng thêm dồn dập, tay phải Nhiễm Mẫn cầm kiếm trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa trầm xuống, kiếm đ.â.m vào cổ, m.á.u chảy như suối!
Năm người phía sau Nhiễm Mẫn thấy m.á.u tươi chảy ra đồng thời rùng mình, trường kiếm chỉ vào Nhiễm Mẫn, cũng không khỏi tự chủ co rụt lại.
Cảm giác được kiếm phong của bọn họ đã thu liễm, Nhiễm Mẫn cười lạnh lùng, cũng thả lỏng kiếm đặt trên cổ Vương Hoằng.
Y không thèm quan tâm đến năm người kia, lập tức nhìn chằm chằm Vương Hoằng đang nghiêng người dựa vào tháp, khí định thần nhàn, vừa vặn chỉnh lại tư thế, dường như thú vị nhìn mình.
Nhìn chằm chằm thiếu niên nhàn nhã này, Nhiễm Mẫn nhếch bạc môi, nặng nề gọi: “Vương Hoằng.”
Y liếc nhìn Trần Dung vẫn đang ngắm cảnh vật bên ngoài một cái, lạnh lùng nói: “Mối hận đoạt thê, mỗ không dám quên!”
Tám chữ lộ ra sát khí!
Trần Dung ngồi bên cạnh bọn họ khẽ cắn môi.
Rốt cục, nàng vẫn quay đầu.
Vừa nhìn sang bên này, ánh mắt của nàng không chịu khống chế liếc nhìn m.á.u chảy trên cổ Vương Hoằng, sau khi nhìn chăm chú, Trần Dung khẽ nói: “Nhiễm tướng quân.”