Người Vốn Phong Lưu

Chương 454: Người Vốn Phong Lưu



Lúc này, nàng vừa mở miệng liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trần Dung ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn, nhẹ giọng nói: “Sáng nay, ta ở bên ngoài cửa cung nhìn thấy một thanh niên Hoàn thị bị b.ắ.n c.h.ế.t ở trước mặt mọi người!” Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lẳng lặng nói: “Hắn chỉ ngâm xướng một câu, “Hồng lâu mỹ nhân nghiêm tụ chiêu, chu môn tửu nhục nhưỡng thành tao.” Vậy mà bị b.ắ.n c.h.ế.t ở trước mặt mọi người. Tướng quân hẳn là biết, ở trong thành Kiến Khang, đối với các thế gia đệ tử, không được hành hình ở trước mặt mọi người.”

Trần Dung nói tới đây, không chỉ là đám người Nhiễm Mẫn, ngay cả Vương Hoằng cũng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Dung…… Phụ nhân này, đối với thời cuộc thế sự lại có sự quan sát sâu sắc như thế?

Trần Dung cũng không chú ý tới bọn họ, nàng chỉ nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, khàn giọng nói: “Chỉ là một câu thơ như vậy mà đã không quan tâm b.ắ.n c.h.ế.t một đệ tử thế gia. Chẳng lẽ tướng quân nghĩ rằng đây là việc nhỏ tầm thường sao?” Nàng rũ hai mắt, từ từ nói: “Nghe nói tướng quân cố ý chỉnh đốn người Tấn chống lại chúng Hồ…… Nam nhi có tâm huyết trong thành Kiến Khang đã có không ít người tâm động.” Nàng cười cười, còn nói thêm: “Tướng quân tự cho là không ai chú ý rằng ngài đã đến Kiến Khang, nhưng lần đó ở Nam Dương, bệ hạ của ngài đã an bài người ở bên cạnh tướng quân, lúc này, ai mà biết được bên cạnh tướng quân có tiểu nhân hay không.” Trần Dung thở dài một tiếng, nói: “Chỉ sợ là, mũi tên kia là của tướng quân ngài!”

Lời này của nàng phân tích trật tự rõ ràng, đối với thời cuộc ở Kiến Khang, đúng là rất hiểu biết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai nam nhân này đều là hào kiệt một thời, nhưng nghe thấy câu nói của Trần Dung dường như tài trí không hề thua kém bọn họ?

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều giật mình.

Vương Hoằng lẳng lặng nhìn Trần Dung, lúc này chàng nhớ lại, phụ nhân này lúc ban đầu hấp dẫn chàng chính là do trên đường đi về phía nam nàng đã biểu lộ ra đại trí tuệ…… Chàng suýt nữa đã quên mất!

Trong ánh nhìn chăm chú của hai người, Trần Dung lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, người này xưa nay g.i.ế.c chóc quyết đoán, nhưng thanh trường kiếm đặt trên cổ Vương Hoằng lại là điều vô nghĩa với nam tử hán, nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Dương tướng quân chưa từng chuyển cáo tới tướng quân sao? Trong thành Kiến Khang, rất nhiều thị phi, tướng quân đừng vội âm câu lý phiên thuyền.”

Mê Truyện Dịch

Nhiễm Mẫn mím nhanh bạc môi.