Y nặng nề, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Một hồi, y khàn khàn cười, thì thào nói: “Nàng đối với hắn, thật sự là dụng tâm lương khổ!”
Trần Dung lắc đầu, nàng nhẹ nhàng nói: “Tướng quân sai lầm rồi. Tuy ta là người của chàng, nhưng cũng bởi vì trên thế gian này người có chí hướng đánh bại người Hồ, rạng danh cho tộc nhân vốn không nhiều lắm. Các ngươi có nội chiến, đắc ý chính là đám người Thạch Hổ, Mộ Dung Khác.”
Lời này của Trần Dung vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn liền lên tiếng cười lạnh.
Y đảo mắt trừng nhìn Vương Hoằng.
Lúc này Vương Hoằng vẫn khí định thần nhàn, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Mẫn, chàng vẫn đang nhìn Trần Dung, tươi cười ôn nhu: “A Dung đúng là trí tuệ hơn người.”
Đồng thời truyền đến với giọng nói của Vương Hoằng, còn có tiếng kêu to của một nữ tử có chút bất an, cũng có chút sốt ruột: “Phu chủ.”
Người kêu to chính là Trần Vi đứng ở cách đó không xa, mặc phục sức nam nhân, gầy yếu mảnh mai, gương mặt che giấu dưới đấu lạp. Sau khi Trần Dung nhận ra giọng nàng ta thì nâng mắt lên, không hề để ý tới nữa.
Trần Vi cắn môi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc: “Phu chủ, quên đi, cầu chàng, quên đi.”
Nhiễm Mẫn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần Vi, nặng nề quát khẽ: “Câm miệng!”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai chữ thốt ra, lời nói của Trần Vi lập tức nghẹn trong cổ họng.
Nhiễm Mẫn quay đầu, y nhìn Trần Dung, lại nhìn Vương Hoằng, chậm rãi, y nhếch bạc môi, kiếm trong tay đặt trên cổ Vương Hoằng lại đè xuống.
Mới dùng một chút lực, m.á.u trên cổ Vương Hoằng vừa ngừng lại trào ra.
Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, lạnh giọng cười: “Lần này ta vốn không định lấy mạng của ngươi!”
Tiếng nói của y vừa dứt, Vương Hoằng gật đầu, nói: “Ta biết, ngươi không ngu dốt đến vậy.”
Vương Hoằng gật đầu, Nhiễm Mẫn cười lạnh một tiếng. Y có chút ảo não, cũng có chút thống hận trừng mắt nhìn Vương Hoằng, cắn răng, lạnh lùng nói: “Tất nhiên, mối hận đoạt thê, Nhiễm Mẫn suốt đời khó quên!”
Lúc này, Vương Hoằng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi không hề để ý rũ mắt xuống.
Sau khi Nhiễm Mẫn nói ra những lời này, hừ mạnh một cái, thu kiếm về.
Y nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn nàng, ánh mắt của y có chút phức tạp. Phụ nhân này, y vốn không nên tới gặp. Ngay lúc vừa rồi, y cũng không tính nhàm chán dây dưa lâu tại đây. Cũng không biết vì sao, trong lúc vô ý liếc nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ gắn bó ỉ ôi trong xe ngựa, y đã không thể khống chế hành vi của bản thân, mặc kệ hộ vệ ngăn lại xe ngựa, dùng kiếm chỉ vào Vương Hoằng!