Người Vốn Phong Lưu

Chương 472: Người Vốn Phong Lưu



Đây đã là ân cần chỉ giáo.

Trần Dung vẫn không nhúc nhích nằm trong n.g.ự.c chàng, trong nháy mắt, nàng có một loại ảo giác: Trưởng tử danh môn của Lang Gia Vương thị, lang quân luôn được chú ý nhất đang ôm chặt mình trong n.g.ự.c này, giá trị con người so với hoàng đế còn muốn khiến người ta kính sợ hơn, có lẽ thật sự yêu thương nàng.

Mê Truyện Dịch

…… Đây thật sự là một ảo giác tốt đẹp.

Trần Dung nhắm hai mắt, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười.

Nhưng dù nàng cười, vẻ mặt vẫn im lặng, lạnh tình.

Vương Hoằng cúi đầu xuống.

Hai tay chàng nâng mặt nàng, cúi đầu trông lại.

Nhìn ngắm, chàng thở dài một tiếng, thì thào nói: “Nàng có thân phận đặc thù, lúc này được phong làm Quang Lộc đại phu, không khỏi khiến người ta chú mục. Nếu muốn dặn dò, nhất thời cũng không thể nói rõ.”

Chàng tháo túi hương từ bên hông xuống, cài vào áo nàng.

Trần Dung nhìn túi hương, thấp giọng nói: “Chàng đã cho ta túi hương rồi.”

Vương Hoằng khẽ nói: “Nay đã không giống với trước kia, túi hương này ta đã đeo từ lúc 12 tuổi, mọi người biết ta cũng đều biết nó. Về sau nàng ra vào cung cấm, thì hãy đeo thứ này, có việc mấu chốt gì sẽ có người ra mặt.”

Trần Dung lên tiếng đáp.

Vương Hoằng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chàng yên lặng nhìn nàng.

Nhìn ngắm, chàng đột nhiên chua sót cười, nói: “Ta sai rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung ngạc nhiên, chớp mắt, khó hiểu nhìn chàng.

Vương Hoằng vươn tay xoa mặt nàng, ngón tay thon dài m*n tr*n lông mày, đôi mắt, cái mũi của nàng, chậm rãi, chàng cúi đầu, đem môi của mình nhẹ nhàng khắc lên gương mặt nàng, Vương Hoằng ôn nhu gọi: “A Dung, tin tưởng ta…… Đối với nàng, ta không có ý đùa bỡn.”

Dứt lời, chàng từ từ buông Trần Dung ra, xoay người đi về phía cửa.

Đang đi, chàng dừng chân, nghiêng đầu nhìn Trần Dung.

Dưới ánh tịch dương, nét mặt chàng như tranh vẽ, hai mắt trong suốt ẩn dấu ôn nhu vô cùng vô tận.

Sự ôn nhu này, Trần Dung không tiếp nhận nổi, bởi vậy, nàng rũ mắt xuống, tránh né ánh nhìn chăm chú của chàng.

Thật lâu sau, Vương Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi bước ra cửa phòng, lặng yên rời đi.

Trong gió đêm, cửa gỗ không ngừng lay động.

Nhìn cánh cửa gỗ một hồi lâu, Trần Dung đi về phía trước.

Nàng nhìn ra bên ngoài, Vương Hoằng đã lên xe ngựa.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, rèm xe xốc lên.

Ngay khi Vương Hoằng quay đầu nhìn lại, Trần Dung nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.

Một hồi lâu, một tiếng bước chân truyền đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dung thấp giọng gọi: “Ẩu.”