“Nữ lang.”
Trần Dung mấp máy môi, sau một lúc lâu, nàng nói: “Thất lang đã thay quần áo dính máu, giặt sạch đi.” Khi Nhiễm Mẫn đả thương chàng, Vương Hoằng đã thay xiêm y rồi.
Bình ẩu khó hiểu nhìn nàng, một hồi lâu mới gật đầu, nói: “Vâng.”
Nhìn thấy Trần Dung không hề mở miệng, Bình ẩu tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, thánh chỉ vừa rồi?”
Đợi một hồi lâu, Bình ẩu thấy Trần Dung không có ý trả lời liền đứng ở kia, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Đúng rồi nữ lang, sáng nay sau khi người đến hoàng cung không lâu, huynh trưởng của người tới đây, thần sắc của ngài vội vàng, dường như việc gì đó quan trọng.”
Đại huynh?
Trần Dung ngẩng đầu lên, hỏi: “Thần sắc huynh ấy thế nào? Có bị thương hay sinh bệnh gì không?”
Bình ẩu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Trần Dung thấy thế, mỉm cười nói: “Nếu huynh ấy không bị thương cũng không bị bệnh, thì không phải chuyện lớn gì.” Cho dù có, chỉ sợ cũng là phụ nhân chanh chua cùng huynh đệ của ả ta mà thôi.
Khi hai người nói chuyện với nhau, có tiếng bước chân truyền đến. Chỉ chốc lát, Ứng Cô đứng ở bậc thang nói: “Bẩm tiên cô, bệ hạ phái tới năm hộ vệ, nói là tặng cho người.”
Mê Truyện Dịch
Năm hộ vệ?
Hai mắt Trần Dung sáng ngời, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Ứng Cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ứng Cô cúi đầu, thúc thủ mà đứng, tiếp lời: “Người của bệ hạ, đệ tử đã an trí thỏa đáng.” Nàng ta còn nói thêm: “Mặt khác, người bệ hạ phái tới còn nói, sáng mai sẽ lâm triều, tiên cô cũng không nên chậm trễ.”
Lâm triều ư?
Trần Dung mở to hai mắt.
Lúc này, Ứng Cô tiến lên một bước, nàng ta nâng lên một hộp gỗ, khom người trước Trần Dung rồi nói: “Đây là bệ hạ ban tặng. Vì sứ giả quay lại vội vàng, lại dặn không cần kinh động tiên cô, đệ tử mới thay tiên cô tiếp nhận.”
Hoàng đế tặng lễ vật cho nàng?
Trần Dung tiến lên một bước, nàng vén lớp lụa mỏng màu đỏ, lộ ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo khắc non sông túi lệ. Hộp gỗ nho nhỏ này, đầu như phượng hoàng, hoa văn khắc tinh xảo lộ ra đường nét ung dung.
Trần Dung tiếp nhận, thưởng thức một hồi, cười nói: “Thật sự hoa mỹ.”
Vừa cười, nàng vừa mở ra hộp gỗ.
Trong hộp gỗ là một khối ngọc bội. Trên ngọc bội có khắc bốn chữ: “Như trẫm thân lâm” (nhìn thấy ngọc bội này tựa như nhìn thấy hoàng đế giá lâm)
Như trẫm thân lâm?
Trần Dung ngẩn ngơ, bất tri bất giác đọc ra khỏi miệng.
Nào biết, bốn chữ này vừa thốt lên, Ứng Cô liền kinh hô ra tiếng. Nàng ta hoảng sợ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ngọc bội, không thể tự áp chế mà cất giọng: “Cái này, mặt trên có khắc ‘Như trẫm thân lâm’ sao?”