Người Vốn Phong Lưu

Chương 476: Người Vốn Phong Lưu



Nói tới đây, cậu ngừng chân.

Quay đầu, trong ánh mắt như mắt sói của cậu như có mê võng, Tôn Diễn khẽ cười rồi thấp giọng nói: “Đến Kiến Khang, mới biết vì sao người Hồ mạnh mẽ như vậy!” Cậu nói tới đây, khẽ mím môi, sau khi lắc đầu, lại nhìn sang Trần Dung khẽ nói: “A Dung, nghe nói tướng quân nguyện ý cưới muội làm thê, lần này còn muốn mang muội rời đi, nhưng mà muội đã cự tuyệt rồi sao?”

Trần Dung gật đầu. Nàng hái một chiếc lá xuống, từ từ xoa nát nó.

Tôn Diễn hiểu rõ nàng, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được nàng không muốn nhiều lời. Thở dài một tiếng, cậu thì thào nói: “Đã nhiều ngày, tướng quân đều ở trong phủ đệ của ta. Mỗi ngày y đều luyện võ ngày ngày đêm đêm, mệt mỏi uống rượu…… Mặc dù y không nói gì cả, nhưng mà ta biết, y nhớ A Dung. Tối hôm qua y uống rượu say, còn ôm bầu rượu gọi tên A Dung, gọi một lúc y lại cảm thấy hận thù trào dâng, còn đập đồ ở trong sân viện của ta nát bươm.”

Cậu dừng một chút, rồi nói tiếp: “A Dung, tướng quân đối với muội tình ý sâu đậm, nếu muội gả cho y, cũng là một chuyện tốt.”

Trần Dung rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta không thích Trần Vi. Hơn nữa, ta cũng đã thất thân rồi.”

Tôn Diễn thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, thật sự là tạo hóa trêu người, ai, nếu muội chưa từng thất thân, gả cho y nhất định là một nhân duyên mỹ mãn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỹ mãn sao?

Trần Dung cười, lắc đầu, chỉ hỏi: “Trần Vi thì sao?”

“Trần Vi?” Tôn Diễn suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới Trần Vi là ai. Cậu lắc lắc đầu, nói: “Phụ nhân này cũng đâu có gì tốt? Suốt ngày nũng na nũng nịu, chỉ biết khóc biết cười, không làm được chính sự gì cả, tướng quân rất ghét nàng ta.”

Nhiễm Mẫn ghét nàng ta ư?

Mê Truyện Dịch

Trần Dung bật cười, nói: “Điều đó không có khả năng, tướng quân nhà huynh không thể ghét bỏ nàng ta được!”

Tôn Diễn nhìn nàng.

Sau khi nhìn chăm chú một lúc, cậu thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ta biết tướng quân sai ở đâu.” Cậu ngẫm nghĩ rồi tiếp lời: “Tướng quân thật sự ghét nàng ta. Ta đã gặp phụ nhân này vài lần, mỗi một lần tướng quân đều có vẻ mặt không kiên nhẫn. Đúng rồi, ngày hôm qua phụ nhân này còn ôm chân tướng quân, nói Trần Dung làm như thế nào, nàng ta sẽ học theo như thế, cầu xin tướng quân đừng cảm thấy nàng ta phiền chán. Lúc ấy tướng quân đã hơi say, đá văng nàng ta ra, kêu lên ‘Nếu nàng giống như ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ, cần gì phải quấn quýt nũng nịu khiến người chán ghét!’ Cú đá đó cũng không nhẹ, lại ra tay ở trước mặt mọi người, Trần Vi kia chỉ sợ cũng khó làm người.”