Người Vốn Phong Lưu

Chương 477: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung nghe đến đó thì cảm thấy hoảng hốt, cũng có chút buồn cười, nàng nhìn ra ngọn núi xa xa, thật lâu đều không nói nên lời.

Lúc này, Tôn Diễn dừng chân, đối diện với nàng.

Cậu đánh giá Trần Dung mặc một thân đạo bào, đột nhiên, cậu tiến lên một bước, duỗi hai tay, ôm chặt Trần Dung vào trong ngực.

Động tác của cậu vô cùng đột ngột, Trần Dung còn chưa phản ứng lại đã bị cậu ôm chặt lấy.

Tôn Diễn ôm Trần Dung, thấp giọng mắng: “Phụ nhân bướng bỉnh này! Muội nói một ngàn lần một vạn lần, không phải là vì thất thân cho Vương Hoằng, cảm thấy chính mình là người của hắn, căn bản cũng không muốn gả cho người khác sao?”

Giọng của cậu đã hơi nghẹn ngào: “Sao muội lại vụng về như thế! Nếu như lúc trước, ta cũng có thể giúp muội tìm một gia đình trong sạch …… Ta đã chọn lựa thật kỹ mà.”

Đã thật lâu, không có ai quan tâm Trần Dung như vậy.

Ở trong trí nhớ của Trần Dung, nàng vĩnh viễn chiến đấu một mình. Trên đời này, ngoại trừ đám người Bình ẩu và Thượng tẩu sẽ không có ai để ý đến sự sống c.h.ế.t của nàng. Cô độc này đã nếm trải quá nhiều, rồi đến lần ấy, khi Vương Hoằng nửa đêm ra khỏi thành tìm kiếm nàng……

Đây là lần thứ hai Trần Dung cảm động như thế. Nàng cố nhịn không rơi nước mắt, vừa muốn nói gì đó, Tôn Diễn đã đẩy nàng ra, cười ha hả.

Cậu cười vang dội, âm thanh vang vọng quanh quẩn không ngừng ở trong núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cười cười, Tôn Diễn đ.ấ.m mạnh một cái lên thân cây tùng, nói với giọng tự giễu: “Ta thật sự là ngu ngốc. Với tính cách, bộ dạng của Trần thị A Dung muội, đến bây giờ còn sống đã rất tốt rồi, tên Vương Hoằng hỗn đản đúng là cũng có công.”

Nói đến đây, cậu lại cất tiếng cười to.

Cũng không biết qua bao lâu, khi tiếng cười của cậu dừng lại, trong núi rừng đối diện đột nhiên truyền đến tiếng khóc òa.

Tiếng khóc đột ngột xuất hiện, thâm hậu vang dội, tuy là khóc rống, nhưng lại đầy nhịp điệu, hữu lực, rất có mỹ cảm.

Tôn Diễn ngẩn ra, Trần Dung cũng ngẩn ra.

Chỉ chốc lát, tiếng khóc rống ngừng lại, đổi thành thét dài.

Chờ tiếng thét đó dừng, Tôn Diễn quát lên: “Khóc rồi lại cười, có muốn đối ẩm một chén hay không?”

Tiếng quát của cậu lanh lảnh truyền ra, thật lâu vẫn không có hồi âm.

Mê Truyện Dịch

Một hồi lâu, trong núi rừng đối diện truyền đến một tiếng bật cười: “Kẻ phóng túng như ngươi, thế gian có nhiều chuyện mà ngươi không khóc, vì một phụ nhân mà rơi nước mắt, ta khinh thường! Lười uống rượu của ngươi!”