Bởi vì yêu cầu rất cao, so sánh với mười mấy năm sau, luyến đồng như thế này cũng không nhiều, mà quý tộc muốn có được bọn họ lại là đi mòn gót hài tìm không thấy. Vật quý nên hiếm, với nguyên nhân như thế, luyến đồng mới có thể xuất hiện trong xã hội thượng lưu gắn liền theo thời gian, được nhiều người hướng tới.
Lại nói tiếp, Vương Hoằng, Tôn Diễn cũng là mỹ thiếu niên, nhưng dù bọn họ có ăn mặc thế nào đều không có ai hoài nghi bọn họ là luyến đồng. Nội tình chủ yếu là vì thế này: Xuất thân của bọn họ là vương hầu công khanh mấy trăm năm, tự tin thong dong đã khắc vào xương cốt, khắc vào trong huyết mạch. Dù làm động tác gì, chỉ cần do bọn họ thực hiện, mọi người đều cảm thấy siêu nhiên cao xa. Điểm này hoàn toàn khác biệt so với các sĩ tử hàn vi như Trần Dung.
Xuất thân của bọn họ khẳng định tầm nhìn của bọn họ. Hình ảnh của Trần Dung trong gương đồng, trong ánh mắt có thể thấy được sắc bén cùng ý lạnh.
Phải biết rằng, sống trên thế gian, ngay cả quý tộc hoang dâm không được việc gì, khi bọn họ tiếp đãi người khác, cũng sẽ không hề bận tâm, định liệu trước mà có vẻ tiêu sái thong dong.
Điểm này, có lẽ thứ dân bình thường không nhận ra, nhưng đám danh sĩ trưởng giả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đương nhiên, trong số sĩ tử hàn vi, người tài hoa đặc biệt xuất chúng, sau khi đạt được một trình độ nhất định, bản thân có khí chất, cũng sẽ nhận ra điều đó. Mà người như thế, bình thường khi bộc lộ tài năng sẽ được nhóm danh sĩ cùng trưởng giả chú ý, cũng tiến tới con đường quan chức.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, Trần Dung mặc đồ nam trang, tuy rằng không có vẻ ung dung đẹp đẽ như nhóm quý tộc, có điều vì miệt thị sinh tử mà có một khí chất siêu thoát. Khí chất siêu thoát này xứng với sự cô tuyệt lạnh lẽo xinh đẹp của nàng, tựa như hoa hồng nở rộ trên tuyết, lạnh lẽo, cũng xinh đẹp đến chói mắt.
Trên thế gian này, khí chất và vẻ phong tình như Trần Dung chính là độc nhất.
Mê Truyện Dịch
Bình ẩu lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, nhịn không được khuyên nhủ: “Nữ lang, không bằng đổi thường phục khác đi?”
Trần Dung rũ mắt suy nghĩ một hồi, chậm rãi cười nói: “Không đổi.” Nàng quay đầu nhìn về phía Bình ẩu, thản nhiên nói: “Con người vốn thích thiếu niên mỹ mạo, ta mặc thế này tiến đến, sẽ giảm bớt địch ý của nhiều người.” Thời đại này, dung mạo cử chỉ so với học thức phẩm hạnh còn được chú ý hơn. Trong triều đình, bởi vì diện mạo đẹp mà đạt được vị trí cao, người có tài có đức lại bởi vì diện mạo không đẹp bị truất hạ thì đâu đâu cũng có.