Bởi vì khắp cả nước đều chú trọng dung mạo cử chỉ, vì thế trong thành Kiến Khang, nam tử xoa phấn, đeo túi hương, mặc hoa phục mỹ miều, trang điểm xinh đẹp đâu đâu cũng có.
An bài xong xuôi, Trần Dung ra đạo quan.
Xe ngựa giẫm đạp lên ánh rạng đông, hướng về phía hoàng cung.
Bây giờ còn sớm, trong thành Kiến Khang không có nhiều người. Trên đường đi, Trần Dung không gặp một ai đồng hành, ngay cả tới gần hoàng cung, xe ngựa cũng không thấy có mấy chiếc.
Chậm rãi, Trần Dung đã tới bên ngoài cửa cung.
Cửa cung không mở.
Xe ngựa hơi lắc lư, xa phu Vương Hoằng phái tới cất tiếng hỏi: “Tiên cô, làm thế nào bây giờ?”
Trần Dung dựa vào tháp, trả lời: “Chờ một lát đi.”
“Vâng.”
Vừa chờ đợi, tốn mất hai khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng bánh xe ngựa tấp nập vang lên.
Một người vươn đầu ra, hướng tới cửa cung kêu một tiếng: “Mở cửa.” Người gác cửa lại lập tức lên tiếng, cúi đầu khom lưng cười nói: “Sao ngài hôm nay lại vào triều sớm như thế?” Lúc này, uống rượu chơi đùa, nói chuyện phiếm không bàn luận về thế sự đều được người ta coi thành phong trào. Rất nhiều người nghĩ rằng, nhân sinh trên đời nên ph*ng đ*ng không nên kiềm chế, muốn khoát hoạt thế nào thì cứ làm như thế ấy. Chỉ có người ngu xuẩn ngoan cố mới có thể tân tân khổ khổ, quy củ vào triều, một lòng một dạ đặt tâm tư vào việc tục này. Bởi vậy người ngồi trong xe ngựa nghe thấy lời nói của gác cổng cũng không cảm thấy là điều châm chọc.
Người nọ cong khóe miệng, xem như cười, rồi hướng tới xe ngựa của Trần Dung nhìn lại.
Hắn chỉ liếc mắt một cái, người gác cổng lại hiểu ngay, lập tức cười nói: “Người nọ đã sớm đến đây, cũng không gọi cửa, chỉ chờ ở đó thôi.”
Người nọ thốt ra một tiếng, ra lệnh bảo xa phu dừng xe.
Mê Truyện Dịch
Ngay khi xe ngựa của hắn dừng lại, lại có bốn năm triều thần đuổi tới.
Sau khi hắn bảo dừng xe, xoay người nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, thấy xa phu của nàng bắt đầu đánh xe, hắn vái chào thật sâu, rồi gọi: “Huynh đài, xin chờ một chút.” Hắn đánh giá xe ngựa của Trần Dung, kinh ngạc nói: “Thứ cho tiểu đệ mắt kém vụng về, thật sự không nhận ra huynh đài là sĩ tộc nào?”
Lời này của hắn khiến cho bốn năm triều thần chú ý, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe ngựa vượt qua, chủ nhân là một nam tử quý tộc. Hắn liếc nhìn xe ngựa Trần Dung, hai mắt sáng ngời, cười to nói: “Ta biết vị này là ai.” Hắn vui vẻ nói tiếp: “Vị trong xe ngựa này, hẳn là Quang Lộc đại phu mà bệ hạ mới phong tặng hôm qua đúng không? Nghe nói là một vị đạo cô phong lưu mỹ mạo.”