Giọng của chàng cực thấp lại khàn khàn, chàng mỉm cười hỏi nàng: “A Dung, không phải ta rất xấu xa sao?”
Trần Dung ôn nhu cười, lắc đầu, nàng vươn tay ôm chàng, lại sờ thử trán chàng, thấp giọng mắng: “Đừng vội nói bậy, chàng không có việc gì, sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Vương Hoằng lại không thuận theo, giống như trẻ con trừng mắt nhìn nàng, chu miệng lên hỏi: “A Dung còn chưa trả lời, có phải ta rất xấu xa hay không?”
Trần Dung cúi đầu nhìn chàng, nàng nhịn không được cắn nhẹ lên chóp mũi chàng một cái.
Nàng ôm chàng ở trong lòng, một bên sờ khăn lạnh, một bên tùy ý nói: “Ta không biết.” Nàng thay một khăn lạnh khác lên trán chàng rồi nói: “Nếu có thể bị bệnh giống Thất lang, cùng xuống hoàng tuyền, ta cũng không ngại.” Nàng thản nhiên cười với chàng, ánh mắt ôn nhu như chảy ra nước: “Chẳng những không ngại, ta còn rất thích…… Một nữ tử có thể cùng lang quân của mình đồng sinh cộng tử, đây việc tốt đẹp cỡ nào, ta cũng không dám cầu đâu.”
Mê Truyện Dịch
Khi lời của nàng vừa dứt, nam nhân nằm trên tháp dùng sức kéo, đồng thời, chàng nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng.
Đến khi đầu lưỡi như lửa nóng của chàng tàn phá khoang miệng nàng, truy đuổi lưỡi nàng, Trần Dung mới phản ứng lại, nàng mơ hồ nói: “Chàng còn đang bị bệnh.”
Câu nói mơ hồ không rõ, hoàn toàn bị chàng nuốt vào trong bụng.
Hai tay chàng nâng mặt nàng, nụ hôn vừa dồn dập vừa nóng bỏng, Trần Dung tránh né vài lần rồi cũng thuận theo chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa hôn một lát, hai người đã thở hổn hển. Trần Dung dựa vào trên người chàng, vươn tay sờ một cái, vui vẻ nói: “Thất lang, chàng đổ mồ hôi rồi.”
Nghe phố phường đồn đãi, bệnh thương hàn này, nếu đổ mồ hôi, lại tránh gió lạnh thì sẽ chuyển biến tốt.
“Uh.” Vương Hoằng đáp nhẹ một tiếng. Trần Dung nằm úp sấp lên n.g.ự.c chàng, nhìn ngắm quanh bốn phía, lại vui sướng nói: “May mắn sơn cốc này rất kín đáo, gió lạnh không thể thổi tới.”
Nàng cúi đầu, lại sờ sau lưng chàng, vuốt làn da ẩm ướt kia, Trần Dung nói tiếp: “Thật sự đổ mồ hôi rồi.” Bởi vì vui mừng, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Lúc này nam nhân dưới thân cất giọng ôn nhu: “A Dung, nằm lên người ta đi.”
Trần Dung ngẩn ra, môi mấy máp, vừa định nói không, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lên người chàng.
Hai thân thể ấm áp dán vào nhau, Trần Dung có thể tinh tường cảm giác được, phần bên dưới thân chàng có chút căng cứng.
Mặc dù đã trải qua một lần, nhưng với cảm giác này, Trần Dung vẫn đỏ mặt mà chột dạ. Nàng đem mặt chôn bên gáy chàng, thì thào nói: “Ta nặng như vậy, sẽ đè chàng mất, hay là đứng lên vậy?”