Người Vốn Phong Lưu

Chương 505: Người Vốn Phong Lưu



Người dưới thân không hề đáp lại.

Trần Dung đợi một lúc, còn nói thêm: “Có thở nổi không?”

Vẫn không có lời đáp lại. Trần Dung ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng.

Nam nhân dưới thân đang dùng đôi mắt bởi vì đỏ hồng mà mang theo mị ý nhìn nàng.

Chàng thấy ánh mắt chuyên chú của Trần Dung không khỏi cười nói: “Nàng nhìn ta làm chi?”

Vương Hoằng vươn tay phải, nhẹ nhàng xoa thắt lưng nàng.

Tay trái của chàng thì chuyển động từ cằm lên nét mặt nàng.

Vừa v**t v* nàng, Vương Hoằng vừa khẽ nói: “Ta hơi khó chịu.” Vừa nói chàng còn hơi dịch sang một bên.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung mặt đỏ tới gáy, nàng xí một tiếng, không nhìn chàng nữa.

Vương Hoằng cười: “Xấu hổ sao?”

Trần Dung không đáp lại.

Chàng ngẩng đầu, ấn một nụ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cười nhẹ rồi nói: “Đừng xấu hổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung đỏ mặt chống cùi chỏ muốn ngồi dậy từ trên người chàng, Vương Hoằng lại mở rộng hay tay, ôm eo nhỏ của nàng. Chàng đem mặt chôn ở cần cổ nàng khẽ nói: “Không được nhúc nhích.” Giọng nói hơi yếu đuối, khi Trần Dung vẫn đang ngẩn ngơ, chàng lại cất giọng cầu xin: “Ta hơi lạnh, A Dung, nàng đừng cử động.”

Có lẽ không phải chàng cầu, mà bởi vì giọng nói suy yếu, lại mềm mại, do đó Trần Dung nghe vào tai lại cảm thấy yếu ớt.

Trần Dung vội vàng ôm sát chàng, thì thào nói: “Được, ta không động đậy nữa.”

Lúc này, môi chàng lại dán lên miệng nàng thì thào nói: “Miệng ta hơi khát.” Vừa nói, chàng vừa tiến dần từng bước, vươn lưỡi chen vào khoang miệng nàng. Trần Dung vừa buồn cười lại có chút tức giận, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, trong nụ hôn vội vàng của chàng, nàng nói với giọng thầm oán: “Nào có cái cớ như vậy chứ?”

Chàng hôn môi nàng, bàn tay lướt qua vạt áo, cảm giác được chàng đang cởi đai lưng, Trần Dung vội la lên: “Không được, chàng đang bị bệnh!”

Vừa thốt ra năm chữ, nàng chỉ có thể cất những lời lẽ mơ hồ.

Nhưng mà Vương Hoằng vẫn rút tay ra.

Chàng ôm thắt lưng nàng, tỉ mẩn dùng môi ngăn chặn môi nàng, dùng đầu lưỡi phác thảo viền cong môi nàng từng chút một. Hơi thở giao hòa, Trần Dung thoáng nhìn, thấy trên trán chàng có mồ hôi.

Trần Dung ngẩn ra, vội vàng vươn tay lau trán cho chàng, vừa lau vừa hơi dịch người, đem môi mình đặt lên trán chàng.

Đảo mắt, Trần Dung vui mừng kêu lên: “Chàng bớt nóng rồi.”

Nàng đang ôm mặt chàng, híp mắt cười nói: “Thất lang, nếu chàng không tin thì sờ thử xem, thật sự, trán chàng không còn bị nóng nữa.”

Vương Hoằng còn chưa đáp lại, một tiếng bước chân hỗn độn đã truyền đến.