Người Vốn Phong Lưu

Chương 513: Người Vốn Phong Lưu



Lời này vẫn bình tĩnh, vẫn cứng rắn như cũ.

Chậm rãi, Vương Hoằng buông lỏng nàng ra.

Chàng xoay người sang chỗ khác, khàn khàn, thản nhiên nói: “Chà xát lưng cho ta đi.” Chỉ trong chớp mắt, giọng nói đã khác hẳn vừa rồi, giống như của hai người, giống như chàng đã nhặt lại lý trí của mình.

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi, cẩn thận chà lau vân da mịn mượt rắn chắc.

Chà lau, nàng nhịn không được cúi đầu, ở trên xương bả vai của chàng nhẹ nhàng in một nụ hôn.

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân truyền đến: “Khanh khanh, tâm vốn là sắt đá, cần gì làm động tác nhàm chán này? Nụ hôn này của nàng là muốn trấn an ta sao?”

Đứng ở chỗ chàng không nhìn thấy, Trần Dung chỉ lắc đầu, nàng không nói gì.

Ra khỏi thùng gỗ, Trần Dung toàn thân ướt đẫm đi ra sau bình phong, đưa lưng về phía nam nhân, nàng thay một bộ thường phục, nhẹ giọng nói: “Nước nguội rồi, ra đi.”

Lúc này, nam nhân lên tiếng trả lời đứng lên. Tiếng quần áo sột soạt truyền đến

Chỉ chốc lát, nam nhân xoay người, bước tới ngoài cửa.

Trần Dung vội vàng chạy theo, nàng kéo ống tay áo của chàng: “Bên ngoài gió lớn lắm.”

Nam nhân bĩu môi, cuối cùng cũng không từ chối để Trần Dung kéo trở lại tháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Sau khi kéo nam nhân này ngồi lên tháp, Trần Dung cầm lấy khăn sạch, một bên lau tóc cho hắn, một bên cười nói: “Nơi này thực bỉ lậu, không có Long Tiên Hương để đốt cho thơm, cũng không có gối bạch ngọc. Không biết lang quân có quen hay không.”

Nàng cười rất thoải mái, hồn nhiên như không có việc gì.

Nam nhân cũng không để ý tới nàng.

Trần Dung lại cẩn thận lau tóc cho chàng, nhìn nam nhân giống như hài tử hoàn toàn khác hẳn so với ngày thường, Trần Dung chậm rãi quỳ xuống.

Nàng quỳ gối cùng với độ cao của chàng, sau đó dùng mặt mình dán lên mặt chàng. Nhìn hai khuôn mặt trong gương đồng kề sát chung một chỗ, Trần Dung khẽ nói: “Thất lang, cho ta một lọn tóc, được không?”

Miệng nàng thì hỏi, nhưng tay đã cầm kéo lên.

Xuyên qua gương đồng mờ nhạt, nhìn tiểu phụ nhân diễm mỹ sau lưng, dáng vóc tiều tụy, ôn nhu, một lọn tóc được đặt trên ngón tay trắng nõn của nàng, Vương Hoằng đang tùy hứng chu môi, dần dần lại mím lại.

Chàng nhắm hai mắt.

Khi chàng vừa nhắm mắt, mọi yếu ớt, tùy hứng, mê man trên gương mặt chàng suốt nửa ngay này toàn bộ đã biến mất.

Giờ khắc này, chàng lại là chàng như xưa.

Có điều Trần Dung không chú ý tới.

Vương Hoằng mấp máy môi, giọng nói thanh nhuận như nước vang lên ở trong phòng: “Ngay cả giặt sạch áo trắng nhuốm m.á.u của ta, đặt làm bạn bên gối đầu, ngay cả cắt đi một lọn tóc đặt bên người nàng, nàng cũng không nguyện ý trở thành quý thiếp của ta sao?”