Người Vốn Phong Lưu

Chương 514: Người Vốn Phong Lưu



Yết hầu của chàng chuyển động, cuối cùng thốt ra lại là một tiếng thở dài mang theo ý hận: “Trên đời này, sao lại có phụ nhân ngoan cố như nàng chứ?”

Trần Dung không nói gì. Nàng chỉ cúi đầu, chuyên chú lau tóc cho chàng từng lọn một.

Mê Truyện Dịch

Sau một lúc lâu, tóc Vương Hoằng đã khô, chàng liếc mắt nhìn phụ nhân trong gương đồng kia đang cẩn thận đem lọn tóc dài của chàng đặt trong túi hương, thấp giọng nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Dứt lời, chàng đứng lên, tóc xõa dài, áo bào trắng khẽ phất, chậm rãi đi tới tháp duy nhất trong phòng.

Nằm ngủ trên tháp, giọng nói của chàng như gió nhẹ nhàng bay tới: “Lại đây ngủ đi, ta không chạm vào nàng đâu.”

Thấy Trần Dung không động đậy, chàng nhắm lại hai mắt, thản nhiên nói: “Ta khỏe rồi, không phải bệnh thương hàn.”

Lời này vừa nói ra, Trần Dung ngẩng phắt đầu lên.

Một hồi lâu, giọng nói thản nhiên của Vương Hoằng bay tới: “Lại đây đi, ngày mai ta sẽ trở về phủ, khi gặp lại, sẽ không biết là tình cảnh gì.”

Nghe nói như thế, Trần Dung cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng ngoan ngoãn đi qua, nằm xuống bên cạnh chàng. Gối lên cánh tay chàng, nàng lẳng lặng dựa vào người chàng, đem mặt mình dính sát vào trên n.g.ự.c chàng.

Ngửi mùi hương cơ thể của chàng, cảm nhận được tiếng tim đập của chàng, Trần Dung vẫn không nhúc nhích.

Vương Hoằng cũng không cử động. Chàng nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.

Từng khắc thời gian trôi qua.

Lòng của nàng dần dần trở nên bình tĩnh

Tiếng tim đập của chàng kiên định hữu lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung vẫn mở to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm áo trắng trên chópp mũi, cảm giác áo trắng kia ấm áp, còn có mùi hương cơ thể.

……

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung từ từ nhắm lại hai mắt, tiến vào mộng đẹp.

Khi tỉnh lại, tiếng chim hót líu lo. Trần Dung vừa mở mắt, liền s* s**ng bên cạnh.

Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.

Trần Dung cả kinh, vội vàng nghiêng thân nhìn lại.

Làm sao còn có người ở đây?

Rõ ràng, ngày hôm qua không phải đang nằm mơ mà. Trần Dung vội vàng đi guốc mộc, chạy ra bên ngoài. Mở cửa phòng ra, nhìn hạ nhân trong đình viện, Trần Dung đi vài bước, tới gần hỏi: “Lang quân đâu?”

Hạ nhân này tất nhiên là người của Vương Hoằng. Hắn thi lễ với Trần Dung, cung kính trả lời: “Lang quân sáng sớm đã rời đi rồi.”

“Rời đi thế nào?”

“Tất nhiên là ngồi xe ngựa. Lần trước lang quân không phải để mấy chiếc xe ngựa lại sao?”

Là như vậy sao?

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi đi tiếp ra bên ngoài.