Người Vốn Phong Lưu

Chương 523: Người Vốn Phong Lưu



Hoàng hậu nghe đến một câu cuối cùng, không khỏi trầm tư. Cung nữ kia đỡ nàng ta đi trở về, thấy hoàng hậu trầm ngâm, lại cười dài: “Nương nương nghĩ nhiều như vậy làm gì? Sao không yên lặng xem xét? Muốn lo lắng, cũng phải chờ phụ nhân này vào cung rồi hẵng lo lắng.”

Lời này vừa nói ra, u ám trên mặt hoàn toàn tan biến, nàng ta thẳng lưng, ung dung, dịu dàng cười nói: “Không sai, thật sự không cần phải lo lắng.”

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa có vẻ mặt không tốt, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Cửu, nếu muội muốn gả cho Vương Thất, đối phó với phụ nhân này cũng vô dụng. Người như Lang Gia Vương Thất, nữ tử ái mộ hắn đuổi đi cũng không hết. Không bằng muội nên tìm cách làm thê tử của hắn, về phần Hoằng Vận Tử hay Trần Vận Tử này, đúng như theo lời Tú Cô nói, vẫn là chờ đến lúc về sau uy h**p địa vị chủ mẫu của muội thì muội hẵng ra tay.”

Nói tới đây, hoàng hậu giũ giũ ống tay áo, dưới sự nâng đỡ của Tú Cô rời đi.

Hoàng đế vừa tiến vào đình đài, liền chán ghét hừ một tiếng: “Từng bước đối với trẫm vung tay múa chân, thực sự coi mình là nhân vật đặc biệt sao?”

Giọng của hắn rất nhẹ, Trần Dung mơ hồ nghe được, cũng vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh, coi như không nghe thấy.

Lúc này, hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lớn tiếng nói: “A Dung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Trần Dung nhìn về phía hắn, mở to mắt.

Hoàng đế liếc mắt một cái thấy ánh mắt thoáng nhìn qua ở xung quanh, tiếp tục lớn tiếng nói: “A Dung, trẫm thích tính cách này của nàng. Về sau, nếu có ai bắt nạt nàng, nói lời khó nghe, hoặc động chân động tay gì đó, nàng cứ việc đến nói cho trẫm biết, bảo đảm nàng nói một trẫm liền g.i.ế.c một, nói hai trẫm liền g.i.ế.c hai.”

Trần Dung lúc này biết hoàng đế đang nói với mình.

Nàng cảm kích thi lễ, đáp lời: “Vâng.” Giọng cũng rất lớn.

Hoàng đế thấy thế thì cười với vẻ vừa lòng.

Hai người bước đi, hoàng đế đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua nàng nói mấy lời khiến chúng đại thần á khẩu không trả lời được?” Hoàng đế mừng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng: “Mau kể cho trẫm nghe một chút, lúc ấy nàng nói thế nào?”

Trần Dung cười, vội vàng kể lại từ đầu tới đuôi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Lại nói tiếp, ngày hôm qua đối mặt với chúng thần, mà còn là phần đông trọng thần ở trong triều, cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Bởi vậy, trong lúc tự thuật, nàng nói rất hứng thú.