Người Vốn Phong Lưu

Chương 524: Người Vốn Phong Lưu



Sau khi Trần Dung kể xong, hoàng đế mừng rỡ, hắn vỗ hai tay kêu lên: “Hay lắm”

Hắn xoay phắt người lại, dựa sát vào Trần Dung, lặng lẽ nói: “Phụ nhân này, rõ ràng âm hiểm lại luôn thích giả bộ, thật sự có chút giống đám danh sĩ.”

Nói tới đây, hắn lại cất tiếng cười to.

Sau khi vui vẻ, hoàng đế tìm kiếm trong lòng một lúc lâu, rồi hắn hỏi Trần Dung: “Đúng rồi, trẫm đã cho nàng lệnh bài miễn tử chưa?”

Lệnh bài miễn tử?

Mê Truyện Dịch

Chính là lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’ kia sao? Trần Dung vội vàng đáp: “Đã cho rồi.”

“Hóa ra là cho rồi, trẫm cũng quên mất.”

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Trần Dung chăm chú, nói thầm: “Trẫm nhìn phụ nhân nàng, trái thấy thuận mắt, phải thấy vui vẻ, nên thưởng thêm cái gì đây?”

Suy nghĩ một lúc, hắn vỗ lên đùi mình một cái, kêu lên: “Nếu không, trẫm tặng cho nàng một thôn trang? Lại kèm theo một trăm tinh vệ. Con bà nó, đám quý tộc này rất nhiều trò, trẫm càng muốn khiến cho bọn họ phải giương mắt nhìn lên một phụ nhân vừa phong lưu lại hư hỏng như nàng.”

Hắn dựa sát vào Trần Dung, cười lộ ra hàm răng trắng, vui vẻ hỏi: “Sao, phụ nhân này, trẫm muốn thưởng lớn, nàng có dám nhận hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong ánh mắt sáng trong mang ý cười tủm tỉm của hoàng đế, Trần Dung thản nhiên cười.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cằm nâng lên, lanh lảnh nói: “Thiên tử chúc phúc, có gì mà không dám?”

Hoàng đế mừng rỡ, hắn nghiêm mặt, quát lớn: “Được, Quang Lộc đại phu nghe thưởng.”

Trần Dung lập tức quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: “Thần ở đây.”

“Quang Lộc đại phu trí tuệ hơn người, giúp trẫm bớt ưu phiền, đặc biệt ban thưởng Thanh Vân trang.” Ngẫm nghĩ, hắn bổ sung: “Cộng thêm ngàn mẫu ruộng tốt tính cả một trăm tinh vệ.”

Lại suy nghĩ, hoàng đế híp hai mắt, cười khanh khách nói: “Quang Lộc đại phu tuy thân là phụ nhân, nhưng tính cách lại giống trượng phu. Trẫm cho phép nàng có nhập mạc chi tân (khách quý vào màn = bạn tình).” Trong lúc Trần Dung ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mình, hoàng đế cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Cho phép nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên.”

Nói tới đây, hoàng đế đắc ý nhìn Trần Dung đã hóa thành đầu gỗ, quát lớn: “Con bà nó, mọi người c.h.ế.t ở đâu vậy? Nhanh tiến lên ban phát thánh dụ.”

Trong tiếng hét to của hắn, bốn phương tám hướng có mấy chục người chạy tới. Những người này nâng tháp, lấy thánh chỉ, ôm ngọc tỷ. Đảo mắt liền vây quanh Trần Dung đang ngây ngốc trong đó.

Trần Dung ngây ngốc cầm thánh chỉ, mang theo một trăm tinh kỵ, đi theo sứ giả ra khỏi hoàng cung.