Nhìn thấy Trần Nguyên suýt quỳ xuống, trên mặt Trần Dung không vui không giận. Nhưng đối với Trần Nguyên mà nói, một vãn bối tham sống sợ c.h.ế.t từng nằm trong tay mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hết sức hèn mọn, lại ngồi từ trên cao nhìn xuống, còn khiến mình thiếu chút nữa xấu mặt, nhục nhã kia như thủy triều lao thẳng tới, trong nháy mắt, làm cho sắc mặt của hắn trở nên xanh tím.
Trần Dung lẳng lặng thưởng thức hận ý cùng hèn mọn của Trần Nguyên, chậm rãi nâng cằm, nói với tư thế tao nhã, ngạo mạn: “Nếu Trần công không có việc gì, xin thứ cho Hoằng Vận Tử không tiếp.”
Dứt lời, nàng thản nhiên nói: “Đi thôi.”
“Chậm đã, chậm đã.” Trần Nguyên liên thanh kêu lên, lúc này, không đợi hắn mở miệng, Trần Tam lang đứng ở phía sau khẽ nói: “Phụ thân, vô dụng thôi.”
Hắn cúi đầu tiến lên, kéo ống tay áo Trần Nguyên, tiếp lời: “Vô dụng thôi, không có tác dụng gì đâu, cần gì phải chịu nhục nhã?”
Mê Truyện Dịch
Trong lúc Trần Nguyên ngẩn ngơ, xe ngựa của Trần Dung đã nghênh ngang rời đi. Nhìn cát bụi bốc lên, mặt Trần Nguyên trở nên trắng xanh, hắn cắn chặt răng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú nho nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một hồi lâu, Trần Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cho là phụ thân nguyện ý cúi đầu trước tiện nhân này sao? Nhưng Tam lang, hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nàng, chỉ có thể cầu nàng thôi.”
Hắn đỏ hồng hốc mắt, phẫn hận nhìn Trần Tam lang: “Ứng Lâm vương kia có tiếng là thô bạo. Lần này con đã đắc tội với hắn, hắn thật sự sẽ không bỏ qua cho con đâu. Người Trần gia ngay cả cửa cũng không cho chúng ta tới gần, A Vi cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái, hiện tại chúng ta ngoài việc cầu người này còn có thể cầu ai? Tam lang, chúng ta còn có thể cầu ai đây?”
Trần Vi có thể ở lại Trần phủ là do Trần Công Nhương nể mặt Nhiễm Mẫn. Khiến cho Trần Nguyên thật sự thống hận là tộc nhân Trần Công Nhương này là vì…… hắn thật sự quá tuyệt tình, nói cắt đứt quan hệ liền cắt đứt triệt để ngay cả cửa cũng không cho ba người tiến vào.
Trong tiếng khàn khàn ép hỏi của hắn, Trần Tam lang cúi đầu.
Trần Nguyên trừng mắt nhìn phương hướng Trần Dung đi xa, giọng nói bình tĩnh hơn chút: “Phụ nhân này suốt ngày trốn ở trong đạo quan, đạo quan kia lại do người Lang Gia Vương thị canh giữ, chúng ta chạy qua vô số lần, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy. Thật vất vả đứng chờ ở chỗ này gặp được nàng……”