Người Vốn Phong Lưu

Chương 538: Người Vốn Phong Lưu



Không đợi hắn nói xong, Trần Tam lang cúi đầu hổ thẹn nói: “Phụ thân, là con sai lầm rồi.”

Trần Nguyên vươn tay xoa đầu hắn, nói: “Không, cũng là phụ thân vừa gặp phụ nhân này thì khống chế không được chán ghét trong lòng. Không trách được con.”

Dừng một chút, hắn cắn răng nói: “Sáng mai lại đến đây đi. Phụ nhân này nói thế nào cũng là một phụ nhân, thổi phồng hai câu thì xong việc thôi.”

Trần Tam lang gật đầu, hai phụ tử xoay người, bước thấp bước cao đi về phía trước.

Trong lúc xe ngựa chậm rãi chạy đi, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Dung truyền đến: “Truyền lệnh xuống, ngày sau nhìn thấy hai người này thì đuổi đi cho ta. Ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”

Mười tinh vệ cao giọng đáp: “Vâng.”

Giọng của cả mười người chỉnh tề hữu lực, trong trẻo mà sang sảng, dù kiếp trước Trần Dung cũng là chủ mẫu nhà người ta, hiện tại nghe thấy vẫn không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Nàng ngả về phía sau, lẳng lặng nhìn hai bên đường, trong lòng dần dần trở nên bình thản.

Đúng lúc này, phía trước nàng truyền đến tiếng trống trầm mà hữu lực.

Tiếng trống kia thê lương, dường như truyền đến từ trên trời cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung theo tiếng đi tới.

Ngay khi nàng ngẩng đầu, trên bầu trời hoàn toàn tối như mực, một điểm, hai điểm,…, năm sáu điểm, đèn đuốc đỏ thẫm tựa như vì sao đồng thời sáng bừng lên.

Mê Truyện Dịch

Trong lúc Trần Dung có chút kinh ngạc nhìn đèn đuốc trong hư không kia, đột nhiên, mọi đèn đuốc trước mắt nàng đồng thời thắp sáng, tức thì, trong khung cảnh tối đen như mực, một tòa lầu các tạo nên từ đèn đuốc rực rỡ xuất hiện.

Trên lầu các, dưới ánh đèn, một nam tử chân dài cao gầy, tựa như tiên hạc bao trùm vân không, tuấn mỹ không chê vào đâu được lộ ra dưới tầm mắt của mọi người.

Mà tiếng trống này, là do người nam tử kia đánh ra. Tiếng trống nặng nề vang lên, cơ bắp trên cơ thể người nam tử bên dưới tay áo tạo ra một loạt cử động duyên dáng.

Dù Trần Dung đã nhìn quen đám người Vương Hoằng, Tôn Diễn, lúc này trông thấy nam tử kia cũng không khỏi ngẩn ngơ. Nghe thấy trên lầu các tiếng thét chói tai cộng với tiếng hoan hô mãnh liệt, Trần Dung tò mò hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Một tinh vệ tôn kính nhìn nam tử kia, trả lời: “Ngài ấy là đệ tử của Tạ thị ở Trần Quận, Tạ Hạc Đình phong lưu có tiếng.”

“Là hắn đó ư.”

Trần Dung cũng đã nghe đến. Nàng gật đầu rồi thu hồi ánh mắt.

Trong tiếng thét chói tai của các nữ tử cùng tiếng trống nặng nề, xe ngựa của nàng chậm rãi chạy qua.