Kiếp trước, nàng vẫn thường đi theo Nhiễm Mẫn bôn ba. Nhiễm Mẫn là tướng quân, tinh thông tinh tượng, Trần Dung cùng y có tiếng nói chung, cũng biết một hai với tri thức cơ bản này. Có thể nói, so với đại đa số quý tộc trong thành Kiến Khang nàng học rộng hiểu nhiều hơn hẳn.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá mức chân thành, ngữ khí quá mức tự tin, Vương Hoằng từ từ quay đầu lại.
Hai mắt chàng sáng trong, như băng tuyết cao phong lẳng lặng nhìn nàng.
Chàng mỉm cười, lấy một tư thái ung dung đẹp đẽ của quý tộc thượng đẳng, nhìn Trần Dung, nói: “Không đi nhầm đâu.”
Trong ánh mắt mở lớn của Trần Dung, chàng tao nhã tiếp lời: “Chúng ta không trở về Kiến Khang.”
Dứt lời, chàng quay đầu đi chỗ khác.
Trần Dung kinh ngạc, nàng khẽ hỏi: “Cái gì?” Cắn môi, nàng lại hỏi: “Chàng, vừa rồi chàng nói cái gì?”
Vương Hoằng vươn tay cầm một chén rượu trên tháp, đưa đến trước mặt Trần Dung, thản nhiên, không chút để ý cười nói: “Đừng kinh hoảng, đêm nay chúng ta không trở về Kiến Khang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy đang đi đâu?”
Trần Dung hơi nghiêng người về phía trước, áp chế lửa giận mà hỏi…… Lúc này nàng căn bản không phát hiện, chính mình đối loại cao quý tao nhã làm ra vẻ ta đây đã không còn có cảm giác. Rốt cục nàng đã không hề cảm thấy bản thân hèn mọn, rốt cục không vì một ánh mắt của người khác mà cúi đầu, một câu nói của người khác mà ngay cả miệng cũng không dám mở.
Nàng không chú ý tới, nhưng Vương Hoằng lại chú ý tới.
Chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung đang tức giận, cong khóe miệng rồi nói: “Đi Nam Dương.” Sau đó, chàng nhỏ nhẹ nói: “Phương hướng hiện tại chúng ta đi là thành Nam Dương. Đi hết đường thủy, có xe ngựa đang chờ.”
Trần Dung không muốn tốn hơi thừa lời, cả giận hỏi lại: “Chàng nói cái gì?” Giọng của nàng bởi vì tức giận mà run rẩy: “Đang đi Nam Dương sao? Ai muốn cùng đi với chàng đến Nam Dương?” Nàng cất cao giọng, nhịn không được kêu lên: “Vương Thất lang, chàng nói rõ cho ta biết, khi nào thì ta đồng ý với chàng đi Nam Dương chứ?”
Trong đôi mắt mở to của nàng, Vương Hoằng nhấp một ngụm rượu. Thấy chàng thật lâu không đáp, Trần Dung giận dữ, vươn tay đoạt lấy chén rượu của chàng.
Chén rượu bị đoạt đi, Vương Hoằng cũng không để ý, chàng ngả người về phía sau, lẳng lặng nhìn trăng sáng trên trời, trả lời: “Người như bệ hạ, ta hiểu rất rõ.”
Mê Truyện Dịch
Thật không ngờ chàng lại nhắc tới hoàng đế, Trần Dung không khỏi đè lại lửa giận, lắng nghe tiếp.