Đúng lúc này, Trần Dung dừng cười, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy.
Nâng đầu, híp hai mắt, hướng tới âm thanh truyền đến nhìn lại. Dần dần, ở cuối tầm nhìn, xuất hiện mấy chiếc thuyền con.
“Có người đến.”
Trần Dung thấp giọng nói với Vương Hoằng, mang theo sự cảnh giác.
Vương Hoằng không trả lời, mà mấy chiếc thuyền con đúng là chèo thẳng tới chỗ nàng.
Trần Dung ngồi thẳng người, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm những người đó. Trong nháy mắt, mấy thuyền tới gần, không đợi Trần Dung mở miệng, một tiếng nói to vang lên: “Là lang quân sao?”
Giọng nói này có chút quen tai.
Trần Dung đang suy nghĩ, nam nhân trong lòng nàng đã thản nhiên mở miệng: “Lại đây đi.”
Lời vừa dứt, vài hán tử đồng thời kêu lên vui mừng: “Là lang quân.” Bọn họ chèo thuyền, chỉ chốc lát đã nhích lại gần.
Vừa tiếp cận với thuyền của Trần Dung, Vương Hoằng đã tao nhã đứng lên. Vài thiếu niên vây quanh, trong lúc Trần Dung đang cảm thấy khó hiểu, bọn họ phủ thêm ngoại bào cho Vương Hoằng, đỡ chàng đi tới thuyền bên kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Hoằng không hề động, chàng quay đầu lại, chỉ một ngoại bào, ôn nhu nói: “Phủ thêm đi.” Sau khi đợi Trần Dung khoác áo, chàng mới vươn tay nắm tay nàng, bước tới con thuyền lớn kia.
Hai người vừa lại đây, mấy con thuyền đồng thời châm đuốc. Chúng hán tử đem cây đuốc cắm ở đầu thuyền đuôi thuyền, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng cây đuốc bùng cháy vang lên trong trời đêm.
Lúc này Vương Hoằng thản nhiên tươi cười, ánh mắt sáng trong, trong cử chỉ lộ ra lão luyện cùng cơ trí, mà quan trọng hơn là cũng không thấy hắt xì một cái nào…… Trần Dung có chút hồ nghi liếc mắt một cái, nhưng nghĩ nam nhân này kiêu ngạo như vậy, chắc sẽ không ở trước mặt mình dùng kỹ xảo nhỏ này nên không để tâm đến nữa.
Vài tráng hán đồng thời dùng lực, thuyền lớn lao đi rất nhanh, tạo nên bọt nước trắng xóa, kéo dài đến chân trời.
Trong lúc đó, Trần Dung đang ngắm phong cảnh đột nhiên kêu lên: “Đi nhầm rồi.”
Nàng nói với nhóm tráng hán: “Đi nhầm hướng rồi.”
Kiến Khang là ở phía đông nam, theo hướng chòm sao bắc đẩu là được, nhưng con thuyền này lại hướng tới phía tây bắc.
Mê Truyện Dịch
Dưới tiếng kêu của Trần Dung, mọi người lại chỉ mắt điếc tai ngơ.
Trần Dung ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, dưới ánh lửa, gương mặt chàng tuấn dật cao quý, Trần Dung kêu lên: “Thật sự đi nhầm hướng rồi mà.” Nàng chỉ lên bầu trời, nói: “Xem đi, chòm sao bắc đẩu ở bên kia, chúng ta hẳn là phải đi về phía ngược lại mới có thể trở về Kiến Khang.”