Trần Dung lúc này mới biết, hóa ra chàng để tâm vì chuyện này. Lập tức vừa muốn cười lại vẫn cảm thấy tức giận.
Trong nháy mắt, Trần Dung thầm nghĩ: Nếu bệ hạ không nhớ đến ta nữa thì cũng là chuyện tốt. Ít nhất, hắn cũng sẽ không tâm huyết dâng trào thu hồi ban thưởng…… Đối với hoàng đế, nàng vẫn sợ hắn hỉ nộ vô thường, hôm nay ở chung với hắn, nàng chảy mồ hôi lạnh toàn thân mấy lần, cảm giác sợ hãi gần vua như gần cọp này đã cắm rễ vào tim.
Nói đến nói đi, nay ván đã đóng thuyền, tức giận cũng không có tác dụng gì.
Trần Dung nghĩ nghĩ, áp chế lửa giận.
Nàng vươn tay ngăn tay của nam nhân đặt bên eo nhỏ, hỏi: “Thật sự là đến Nam Dương ư?”
“Tất nhiên.” Chàng trả lời nàng với vẻ lười biếng: “Có điều thỏ khôn có ba cái hang, ta đã mua một ít điền sản cửa hàng ở đó.”
Không biết vì sao, Trần Dung nghe nói như thế, đột nhiên cảm thấy hơi rét run.
Vương Hoằng mỉm cười nhìn chằm chằm Trần Dung ngồi thẳng lưng, tiếp tục nói: “Nay người Hồ đã dời mục tiêu, thành Nam Dương đã là nơi an toàn, đến xem thử cày bừa vụ xuân thế nào.”
Chàng dựa sát vào Trần Dung, hướng tới lỗ tai nàng thổi một hơi, khẽ cười nói: “Khanh khanh đồng ý không?”
Trần Dung không để ý đến chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, nam nhân phía sau thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ở Kiến Khang tích trữ chút châu báu, đây là cái hang thứ hai. Vậy cái hang thứ ba, nên đào ở đâu mới tốt đây?”
Chàng chuyển sang nhìn Trần Dung, ý cười trong suốt: “Khanh khanh cảm thấy cái hang thứ ba nên đào ở đâu?”
Trần Dung bình thản đáp: “Ta không biết.”
Mê Truyện Dịch
Nam nhân vuốt eo nhỏ của nàng, nói thẳng: “Cũng không có cách nào khác. Điền sản ở Nam Dương có thể ghi dưới danh nghĩa một người khác, thôn trang ở Kiến Khang có thể ghi dưới danh nghĩa của bằng hữu, cái hang thứ ba nên ghi dưới danh nghĩa của ai cho đảm bảo đây?”
Nói tới đây, chàng lại nhìn Trần Dung hỏi: “Khanh khanh cảm thấy ghi dưới danh nghĩa của ai cho thỏa đáng?”
Trần Dung khẽ mím môi, thản nhiên trả lời: “Ta không biết.”
Vương Hoằng ha hả cười, nói: “Khanh khanh thực không trí tuệ, đúng là cái gì cũng không biết.”
Trần Dung đột nhiên bật cười.
Nàng ngoái đầu nhìn chàng, lúm đồng tiền như hoa vô cùng yêu diễm, giọng nói lại mềm mại mĩ đãng: “Thất lang thật là, chàng là danh sĩ nổi danh trong thiên hạ…… vậy mà lại quan tâm tới tiền tài như vậy, sẽ không sợ ảnh hưởng đến thanh danh sao?”
Vương Hoằng cười để lộ hàm răng trắng tinh, chàng cười tủm tỉm rồi nói: “A Dung cũng không biết…… Đại trượng phu không lo thành lo bại chỉ có nắm giữ hết thảy trong tay, nhìn xem mọi thứ rõ ràng, mới có thể khi cần ứng biến thì thong dong xử sự, mới có thể muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì lùi, không sợ ai, cũng không sợ việc gì. Đây cũng là phong độ của danh sĩ.”