Người Vốn Phong Lưu

Chương 549: Người Vốn Phong Lưu



Hai tay chàng thu lại, buông Trần Dung ra, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, cười vân đạm phong khinh: “Minh nguyệt, giai nhân đều ở đây, A Dung, vì vi phu tấu một khúc đi.”

Lời của chàng vừa thốt ra, một tráng sĩ ôm cầm đặt trước mặt Trần Dung.

Trần Dung đang tức giận với Vương Hoằng, lập tức bướng bỉnh trả lời: “Không có tâm tình, không muốn.”

Vương Hoằng lại không hề tức giận, chàng thản nhiên cười nói: “Khanh khanh không có tâm tình, tâm tình của vi phu lại rất tốt.”

Dứt lời, chàng ngồi thẳng dậy, tiếp nhận cầm tráng sĩ đưa, ngón tay thon dài lướt qua, tiếng đàn bắt đầu truyền đãng.

Chính như lời chàng nói, tiếng đàn của chàng tràn ngập thản nhiên tự tại, còn có một chút đắc ý dào dạt.

Trần Dung lắng nghe, thật sự nhịn không được, quay đầu hung hăng liếc chàng một cái.

Vương Hoằng như không nhìn thấy.

Chàng cúi mi liễm mục, gương mặt tuấn dật thanh hoa, vừa cao quý, lại thoát trần. Hai tròng mắt trong sáng dường như không hề nhiễm một hạt bụi.

Giống như bị gương mặt chàng thu mất linh hồn, mấy con đom đóm bay tới gần, múa xung quanh bàn tay của chàng.

Lúc này, một tráng sĩ nhẹ giọng nói: “A, đã trễ thế này, sao cũng có thuyền?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung quay đầu nhìn lại, quả nhiên, ở một khúc sông khác có một vài ánh đèn đuốc, tập trung nhìn kỹ thì cũng là một chiếc thuyền con.

Tiếng đàn thản nhiên truyền ra.

Đột nhiên, trong thuyền con kia truyền đến một giọng nói trong trẻo, trung khí mười phần: “Ẩn sĩ phương nào mà tấu cầm vào lúc này? Minh nguyệt thanh phong như vậy, sao lại đàn tiếng đàn dào dạt như thế, hơi có chút l* m*ng?”

Mê Truyện Dịch

Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói kia vang lên rất to.

Vương Hoằng cũng không thèm nâng mắt, chàng thu hai tay, tiếng đàn dừng lại.

Không chút để ý ngẩng đầu lên, Vương Hoằng khẽ cười trả lời: “Vị quân tử này thật bất công. Mỹ nhân trong lòng, vui mừng được như ý nguyện, tất nhiên là tiếng đàn dào dạt, khinh duyệt phiêu nhiên.”

Câu trả lời của chàng vừa thốt ra, người nọ đầu tiên là ngẩn người, đảo mắt lại cười ha hả.

Người nọ ha hả cười nói: “Hay cho câu vui mừng được như ý nguyện, thật sự là mỗ bất công rồi.”

Đứng ở trên thuyền, người nọ hướng tới Vương Hoằng vái chào từ xa, trong tiếng cười to, thân thuyền đã xoay chuyển về hướng ngược lại.

Vương Hoằng mỉm cười không nói, cũng không hỏi tên họ của người nọ, người nọ không để ý, chỉ cười lớn càng đi càng xa.

Lúc này, phía trước xuất hiện một khúc rẽ, mấy chiếc thuyền đều chèo theo hướng đó.