Người Vốn Phong Lưu

Chương 555: Người Vốn Phong Lưu



“Thế sự đúng là khó lường, một nữ lang tục diễm như thế đảo mắt đã có thể ngồi chung xe với Lang Gia Vương Thất?” Theo như cấp bậc lễ nghĩa của văn sĩ kia mà nói, thân phận hiện tại của Trần Dung không phải là cơ thiếp của Vương Hoằng, mà là quý tộc có tư cách ngồi chung xe với chàng.

Trong tiếng nghị luận đầy kinh ngạc, hâm mộ, Trần Dung cười nhẹ, nàng liếc nhìn văn sĩ kia một cái rồi bình thản thu hồi ánh mắt.

Thấy nàng như thế, văn sĩ nhắm mắt theo đuôi phía sau xe ngựa tươi cười, hắn lùi lại hai bước, liếc nhìn Trương Hạng một cái, khẽ phân phó: “Phụ nhân này không thích ta, ngươi tới tiếp cận nàng đi.”

Trương Hạng mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dung, một hồi lâu mới đáp: “Vâng.”

Dừng một chút, hắn nhủ thầm: Quang Lộc đại phu này hẳn là có cảm tình với ta. Trước kia khi gặp qua ở phủ Nam Dương vương, nàng còn cố ý cười với ta một cái.

Là một nam nhân, theo bản năng hắn tin rằng tươi cười đó không giống với bình thường.

Trong lúc đó, hắn đã đi chậm sau xe ngựa vài bước, vì vậy hắn lại nhanh chóng cất bước theo sát.

Lúc này, đoàn xe được mọi người vây quanh chạy vào thành. Văn sĩ kia đi ở bên cạnh xe ngựa, hãy còn thao thao bất tuyệt: “Vương gia nhà ta vốn muốn tự mình ra nghênh đón, thật không ngờ bị cảm phong hàn. Nếu có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh Thất lang đừng để ý.”

Đảo mắt, hắn nhìn Trần Dung, lại nhếch miệng cười nói: “Từ lâu đã nghe thấy danh xưng của Quang Lộc đại phu, quả nhiên. Lúc này đại phu đến Nam Dương, cần tận dụng cơ hội ngắm cảnh mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lúc hắn giới thiệu danh lam thắng cảnh, Trần Dung ngắm nhìn cảnh vật phía trước, nhìn ngã tư đường quen thuộc, dòng người quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn, thần trí như rời khỏi thể xác.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung và Vương Hoằng được cung kính mời vào phủ Nam Dương vương.

Đảo mắt, trời đã tối.

Trần Dung tắm rửa thay quần áo xong, đi theo mấy tỳ nữ hướng tới một gian đại điện ở phía trước.

Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng sanh nhạc không dứt, đây là dạ yến mà Nam Dương vương cố ý chuẩn bị để nghênh đón Vương Hoằng và nàng.

Chỉ chốc lát, Trần Dung đã đi tới cửa chính của đại điện, một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ lớn tiếng kêu lên: “Quang Lộc đại phu đến –”

Tiếng kêu vừa thốt ra, trong điện trở nên im lặng.

Trần Dung mỉm cười, cất bước đi vào.

Ánh nến và đèn lồng giao hòa lẫn nhau, chiếu sáng đại điện tỏ rõ như ban ngày.