Người Vốn Phong Lưu

Chương 556: Người Vốn Phong Lưu



Trong đại điện, trên mấy trăm tháp đã đầy người ngồi, giờ phút này Trần Dung đi vào, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn nàng đánh giá một lúc.

Nam Dương vương mập mạp ngồi ở chính giữa đại điện, lão ta đang rót rượu từ từ nhấp từng ngụm, dường như không chú ý Trần Dung đã tới, cũng không hề ngẩng đầu nhìn nàng.

Trần Dung thấy thế, cười lạnh, chân vừa mới bước qua cửa đã ngừng lại.

Nàng cứ đứng ngay phía cánh cửa, trong sự chú mục của mọi người, quay đầu hỏi người gác cổng kia: “Thất lang đã đến chưa?” Giọng nói trong trẻo mà mĩ đãng, trên mặt mang theo tươi cười đưa tình.

Tuy giọng nói của nàng không hề cố ý đề cao, nhưng mọi người đang ngồi ở đây đều chú ý tới, sao có thể không nghe thấy?

Lần này người đến tham gia yến hội đều là quý tộc trong thành Nam Dương, nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Bọn họ biết, Quang Lộc đại phu đứng trước mắt này, chẳng những là một đạo cô, còn là một đạo cô phong lưu, nàng có mối quan hệ không rõ ràng với Vương Hoằng và bệ hạ.

Mà điều khiến bọn họ ngẩn ngơ là Quang Lộc đại phu này không coi lễ giáo ra gì, cứ thế đứng ở trước cửa đại điện, không e dè mà gọi thẳng danh hào của Thất lang!

Trong sự im lặng, người gác cổng thoáng nhìn ra bên ngoài, lập tức hướng tới Trần Dung khom người trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, đã đến rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Trần Dung theo ánh mắt của hắn nhìn lại.

Quả nhiên, mĩ thiếu niên mặc quần áo trắng đang tao nhã bước đến không phải Vương Hoằng thì là ai?

Giờ phút này, đi theo phía sau chàng là mười nữ tử xinh đẹp, nhìn kỹ thì đám người đó có vẻ là nữ lang, xem ra, đều là nữ nhi quý tộc trong thành Nam Dương.

Vương Hoằng thản nhiên đi đến, liếc nhìn Trần Dung đứng trước cửa đại điện trong ánh đèn đuốc, không khỏi cong khóe miệng, lộ ra mỉm cười nhợt nhạt.

Mặc dù tươi cười này nhợt nhạt, lại giống như gió xuân thổi qua cây tùng, giống như trăng sáng nhô cao, vô cùng sáng ngời. Tươi cười như thế rất hợp với một thân trường bào trắng đứng dưới ánh trăng kia, thật sự có vài phần phiêu nhiên thoát tục.

Trần Dung đáp lại chàng một nụ cười.

Nàng cất bước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chẳng những không bước vào đại điện, ngược lại còn đi về phía Vương Hoằng.

Nàng đi nhanh tới trước mặt chàng, trong ánh mắt của đám nữ lang, nàng vươn bàn tay trắng nõn kéo vạt áo của chàng, cực kỳ thân thiết, cũng cực kỳ ngang hàng tùy ý sửa sang lại vạt áo của chàng, Trần Dung cười nhẹ rồi hỏi: “Vì sao giờ mới đến?”