“Vâng, vâng, lập tức ra đây.”
Trong tiếng trả lời, hai nàng đỡ Trần Dung đi ra lều trại.
Vừa ra lều trại, Trần Dung ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, nơi phương đông có một tia nắng sớm như ẩn như hiện, gió thổi vào mặt mát lạnh thanh thoát, cỏ cây lay động, giọt sương long lanh.
Trời sắp sáng rồi.
Trần Dung không cần hai tỳ nữ đỡ, chậm rãi đi về phía lều trại của Mộ Dung Khác.
Bên ngoài lều trại của Mộ Dung Khác có rất nhiều ngựa, nhóm thân vệ của gã cùng đã lên ngựa. Nhìn thấy Trần Dung đi tới, mấy chục đôi mắt như sói như hổ không hề chớp nhìn nàng chòng chọc. Trong lúc đó, có mấy người rõ ràng nuốt nước miếng.
Ánh mắt đó đáng sợ giống như muốn xuyên thấu qua xiêm y của nàng, Trần Dung vội vàng nghiêng đầu, bước vào trong trướng.
Bên trong, Mộ Dung Khác mặc khôi giáp, đang v**t v* một thanh trường kiếm. Dưới ánh đuốc hôi hổi chiếu rọi từ bên ngoài, trường kiếm lạnh lẽo trong tay gã dường như có m.á.u chảy dọc thân kiếm.
Gã lau vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc. Ngón tay thon dài chậm rãi m*n tr*n thân kiếm. Thân kiếm kia tỏa ra ánh sáng lạnh, giao hòa với sự trầm lạnh của mặt nạ bằng đồng xanh làm cho lòng người run sợ.
Bên ngoài càng ngày càng ồn ào.
Mộ Dung Khác không động, Trần Dung cũng không động, nàng cúi đầu, chuyên tâm chờ thời gian trôi qua.
Một hồi lâu, Mộ Dung Khác đặt trường kiếm xuống, ngẩng đầu lên.
Gã liếc mắt một cái liền nhìn về phía Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn nàng chăm chú, gã nhẹ giọng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”
Trần Dung lên tiếng đáp rồi ngẩng đầu.
Dưới ánh đuốc, hai mắt Mộ Dung Khác như sói, gã nhìn nàng: “Lại đây.”
Trần Dung ngoan ngoãn, im lặng đến gần gã.
Cách gã tầm một gang tay, Mộ Dung Khác duỗi tay phải ra, kéo mạnh Trần Dung một cái ôm vào trong lòng.
Phịch một tiếng, chóp mũi của Trần Dung va vào khôi giáp của gã, mặc dù là Mộ Dung Khác hay là nàng, đều không để ý tới.
Một bàn tay nâng cằm Trần Dung, bắt nàng ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh đuốc thiêu đốt, ánh mắt hai người đều trong suốt sáng ngời, một đôi mắt thâm thúy, một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Mê Truyện Dịch
Mộ Dung Khác nhìn nàng chăm chú, đột nhiên, gã lại vươn tay phải, thô lỗ như dã thú tiến vào trong áo nàng.
Vạt áo buộc rất chặt, gã không thể chạm vào da thịt của nàng. Mộ Dung Khác cũng không còn bình tĩnh, gã cầm trung y của nàng bằng cả hai tay.
“Roẹt –” Tiếng vải bị xé rách truyền đến.