Lúc này, Mộ Dung Khác đã giục ngựa tiến về phía trước, Trần Dung vội vàng giục ngựa đuổi kịp, rất sợ sẽ bị tụt lại phía sau.
Mà Trần Dung vốn nghĩ rằng, thừa dịp Mộ Dung Khác không chú ý sẽ giục ngựa đi chậm một chút, tìm thời cơ chạy trốn nhưng lúc này cũng không dám nghĩ thế nữa. Trong vô số ánh mắt như lửa nóng, sao nàng có thể thoát được đây?
Mê Truyện Dịch
Lúc này Trần Dung không khỏi nghĩ rằng, có phải Mộ Dung Khác không muốn phân chia nhân thủ trông chừng mình nên dùng chiêu này hay không?
Mộ Dung Khác vừa động, hai ngàn sĩ tốt cũng đi theo. Trong tiếng vó ngựa, tiếng ma sát của khôi giáp cùng với tiếng hít thở gấp gáp truyền đến.
Trong nháy mắt, mọi người đã chạy tới quan đạo.
Lúc này, trên bầu trời phía đông, sao mai đã dâng lên, từng tia nắng xuất hiện.
Trần Dung càng ngày càng tới gần Mộ Dung Khác…… Hiện tại, nàng chính là ánh trăng trong bóng đêm, ánh nắng trong sương mù khiến người ta chú ý, vì muốn nhìn ngắm nàng, trong nhóm Hồ tốt di chuyển ở phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng người ngã ngựa đổ, va chạm lẫn nhau.
Lúc này, giọng một phụ tá vang lên: “Vương, phụ nhân này ăn mặc như thế sẽ rối loạn quân tâm.”
Một phụ tá khác cũng nói: “Đúng vậy, vương, hay để nàng ta khoác thêm một chiếc áo choàng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Dung Khác hiển nhiên cũng không nghĩ rằng Trần Dung mặc xiêm y không chỉnh tề lại gây ra ảnh hưởng to lớn như thế. Gã cau mày, một hồi lâu mới lạnh giọng nói: “Không cần.”
“Truyền lệnh xuống, những ai nhìn ngắm phụ nhân đó thì c.h.é.m đầu.”
Tiếng mệnh lệnh vừa thốt ra, một thân vệ cao giọng đáp ứng, hắn giục ngựa chạy đi, quát to: “Vương có lệnh, những ai nhìm ngắm phụ nhân đó thì sẽ bị c.h.é.m đầu.” Trên đường đi, tiếng quát của hắn truyền ra xa.
Quân lệnh của Mộ Dung Khác đều nổi tiếng là nghiêm khắc, mệnh lệnh vừa truyền ra, quả nhiên, mọi ánh mắt đều thu trở về. Ngoại trừ một số ít nhóm tướng lĩnh, nhóm sĩ tốt cũng không dám quay đầu nhìn lại nữa.
Tinh tường cảm giác được ánh mắt nhìn mình đã giảm bớt, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp từ tính của Mộ Dung Khác vang lên: “Trần thị A Dung, nam nhân kia của nàng có thể chờ nàng ở ngay phía trước hay không?”
Giọng nói của gã ôn hòa mà bình tĩnh, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.
Trần Dung căng thẳng trong lòng.
Đảo mắt, nàng cúi đầu nhìn vạt áo rách nát của mình, cười khổ: “Làm sao mà ta biết được?”