Người Vốn Phong Lưu

Chương 59: Người Vốn Phong Lưu



Người này cũng khá vui tính, đi được vài bước, lại quay đầu cười trêu nói: “Vương thị Thất lang cũng có ở đó, tất nhiên A Dung sẽ rất vui nếu được nhìn thấy ngài. Ha ha.”

Người nọ vừa đi, Thượng tẩu liền vui vẻ chạy đến cửa, hét lớn: “Nữ lang, là thiệp mời của Vương phủ.”

Giọng của lão vừa vang lên, cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng mở ra.

Lúc này đây Trần Dung cũng tươi cười rạng rỡ.

Thượng tẩu nhìn thấy nàng cao hứng, đầu tiên là ha ha ngây ngô cười một lúc, đảo mắt trên mặt lại cười khổ: Nữ lang vui mừng như thế, chẳng lẽ là bởi vì có thể nhìn thấy Vương Thất lang sao?

Bởi vì sẽ tới dự tiệc ngay, dưới sự trợ giúp của Bình ẩu, Trần Dung nhanh chóng tắm rửa, về phần quần áo, bởi vì xiêm y cũ đều được may ở Bình thành, ở Nam Dương đã khá lỗi thời, xiêm y mới lại không kịp chuẩn bị, nàng chỉ có thể lại mặc vào bộ hoa phục sắc vàng tím nhạt kia.

Đảo mắt, giờ Tuất đã đến.

Trần Dung rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, trang phục chỉnh tề, ngồi ở trong xe ngựa.

Mà khi xe ngựa của nàng rời khỏi sân viện, Trần Vi ở cách vách, còn có vài Trần thị nữ lang đều ngừng vui cười, quay đầu nhìn về phía nàng.

Nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng rời đi, Trần Thiến oán hận đá xuống đất một cái, nói với vẻ ảo não: “Vương phủ này quá khinh người rồi! Nói là cái gì Lang Gia Vương thị đông người, các gia tộc có nhân tài có thể đến đó, còn nói cái gì thiếp mời có hạn! Hừ, nói nhiều như vậy làm gì? Trần Dung kia chỉ là ở trên đường nói hai câu lung tung, vì câu dẫn Vương Thất lang tấu ra một khúc cầm, vậy mà bọn họ bỏ qua đích nữ như ta, mời người có thân phận như nàng ta đến là sao?”

Trần Thiến mắng đến đây, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Trần Vi xanh mét, không khỏi cười nói: “Ta cũng không sao, yến hội không đi thì không đi. A Vi, nghe nói Nhiễm lang của muội bị nữ nhân mất hết mặt mũi này đoạt đi rồi ư?”

Mê Truyện Dịch

Lời này Trần Vi cũng không thích nghe, mặt nàng đỏ lên, dắt cổ họng vội vàng kêu lên: “Không phải! Vừa rồi muội đã nói mà, không phải có chuyện như vậy.”

Lại một lần nữa, nhóm nữ lang nghe thấy nàng ta biện giải, tươi cười trên mặt lộ vẻ hiểu rõ. Loại tươi cười ngươi biết ta biết này rất đáng giận, Trần Vi tức giận đến mức cả gương mặt trở nên đỏ tím!

Xe ngựa Trần Dung chạy chầm chậm trên ngã tư đường. Lúc này, đúng là thời điểm đèn mới được thắp lên, từng ngọn đèn lồng đung đưa ở dưới mái hiên, trên ngã tư đường người đi lại thưa thớt, chỉ có lúc đi qua ngõ nhỏ, đèn đuốc phấn hồng và tiếng cười, mùi hương son phấn và tiếng ti trúc qua những ô cửa sổ mới thể hiện rõ sự phồn hoa.

Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung cúi đầu, mặt mày yên tĩnh giống như thật sự bình tĩnh, nhưng hai tay nàng đang gắt gao vò chân váy. Tay nàng dùng sức, một bên Bình ẩu nhìn ngó, lo lắng bộ hoa phục duy nhất này bị nàng vò rách luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc này, Trần Dung buông hai tay ra, hô hấp thật sâu một chút, nhắm lại hai mắt, thấp giọng nói: “Ẩu, ta có chút khẩn trương.”

Bình ẩu thương tiếc nhìn nàng, nói: “Nữ lang, Vương Thất lang kia đúng là thần tiên trên trời, người quên ngài ấy đi.”

Lời của bà vừa thốt ra, Trần Dung muốn cười mà không được, nàng mím môi, nhịn cười nói với Bình ẩu: “Có lời này của ẩu, cũng đỡ khẩn trương hơn nhiều rồi.”

Bình ẩu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn nàng.

Trần Dung vươn tay, vén rèm xe lên, nhìn mấy vì sao thưa thớt trên bầu trời, Trần Dung thì thào nói: “Đã c.h.ế.t một lần, còn có cái gì phải sợ đây?” Giọng nói cực thấp.

Lúc này, xe ngựa đã đi tới một con đường tắt, rẽ vào một ngã tư đường khác. Vừa đến nơi này, trước mắt là khung cảnh đèn đuốc sáng trưng, trong tiếng ồn ào, xe ngựa ra ra vào vào ở khắp nơi.

Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, sắp đến rồi.”

Trần Dung đang định trả lời, từ bên cạnh nàng, một chiếc xe ngựa chạy qua.

Đây là một chiếc xe ngựa nước sơn màu đen, người và ngựa cũng ngăm ngăm cao lớn tuấn tú, ngay lúc Trần Dung nhìn về phía xe ngựa kia, rèm xe đó khẽ hé, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc xuất hiện ở trước mắt nàng.

Đột nhiên nhìn thấy người này, theo bản năng Trần Dung định kéo rèm xe xuống, tay nàng mới đặt lên, lại vội vàng dừng lại.

Hai tròng mắt tối đen âm liệt của nam nhân kia liếc nhìn tay phải của nàng, sau đó, quay đầu lại.

Cũng không biết y làm động tác gì, xe ngựa kia bắt đầu dựa gần vào xe của Trần Dung.

Trong nháy mắt, hai cỗ xe ngựa chỉ cách nhau một cánh tay, Trần Dung dùng móng tay đ.â.m thật sâu vào da thịt, cố gắng mỉm cười chào đón người này: “Trần Dung gặp qua Nhiễm tướng quân.”

Người này, đúng là Nhiễm Mẫn.

Nhiễm Mẫn không để ý đến câu chào hỏi của nàng, y không hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú, qua một lúc lâu, giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên bên tai nàng: “Tiểu cô này mỗi lần gặp ta, tuy rằng cố gắng tự trấn định, nhưng luôn có vẻ khác thường. Đó là vì cớ gì??”