Y dựa vào quá gần, khi nói chuyện khẽ có hơi thổi ra, nhẹ nhàng mà lay động tóc gáy nàng, rót vào trong lỗ tai nàng.
Thân m*nh tr*n Dung căng thẳng, đ.â.m sâu vào trong lòng bàn tay, dùng hết toàn lực áp chế nỗi lòng cuộn sóng, hai tròng mắt cụp xuống tránh đi ánh mắt của y, cố gắng cười nói: “Tướng quân nói đùa, ta cùng với tướng quân vốn không quen biết, sao lại có vẻ khác thường?”
Nàng nói tới đây, rốt cục ngẩng đầu lên.
Dưới đèn đuốc, đôi mắt của nàng cũng giống như y, đen hun hút không thấy đáy.
Mê Truyện Dịch
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch, thì thào nói: “Tướng quân tuấn mỹ hơn người, nghĩ rằng nữ nhi trong thiên hạ khi nhìn thấy tướng quân mà lộ vẻ khác thường, không phải là số ít.”
“Thật không?”
Trần Dung gật đầu.
Nhiễm Mẫn ha ha cười, y gắt gao nhìn nàng, hỏi: “Nàng quý trọng Vương Thất lang?”
Trần Dung ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.
Nhiễm Mẫn lại là ha ha cười.
Sau đó, giọng của y thấp xuống, nặng nề, nhẹ nhàng mà nói tiếp: “Nếu ta nói với Trần phủ muốn cưới nàng, nàng có bằng lòng hay không?”
Ầm –
Giống như một tiếng sấm đánh xuống từ tận chín tầng trời!
Trần Dung chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, trái tim nhảy nhót không ngớt, thiếu chút nữa muốn vọt ra ngoài cổ họng. Nàng có cảm giác không biết là chua xót, hay là buồn cười nhồi đầy cõi lòng nàng. Đột nhiên, nàng rất muốn cất tiếng cười to.
Nhưng nàng không cười, chỉ từ từ nâng mắt lên nhìn.
Trong xe ngựa xóc nảy, nàng yên lặng nhìn nam nhân này. Sau khi trọng sinh gặp lại, nàng chưa từng nghiêm túc đánh giá nam nhân này, khóe miệng Trần Dung lại cong lên, dùng âm điệu giống như y đáp lời: “Nhiễm tướng quân, lời đùa vui này tuyệt đối không hề buồn cười.”
Nói tới đây, nàng quyết đoán vươn tay phải, kéo ngay rèm xe xuống. Sau khi tấm vải mỏng manh che chắn tầm nhìn giữa nàng và y, cả người Trần Dung mềm nhũn tựa vào phía sau, thiếu chút nữa tê liệt ngã vào trong lòng Bình ẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình ẩu cả kinh, vừa định hỏi, tay phải Trần Dung duỗi ra, bưng kín miệng bà — nàng vĩnh viễn cũng không muốn ở trước mặt nam nhân này lộ ra vẻ yếu ớt. Kiếp trước, là nàng ngu xuẩn cố chấp……
Nhiễm Mẫn ở xe bên kia, hai mắt sâu thẳm hãy còn nhìn chằm chằm rèm xe khẽ lay động, y vẫn đang nhíu mày, mà khóe miệng của y lại bất tri bất giác nhếch lên.
Chậm rãi, y cũng lùi vào bên trong xe. Nhắm hai mắt, đôi tay y từng nắm binh khí mạnh mẽ hữu lực giờ bắt đầu thả lỏng, khẽ gảy vài cái giống như đang tấu huyền cầm.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa xóc nảy một cái rồi ngừng lại, Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, xuống xe đi.”
Trần Dung cắn chặt răng, muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn. Bình ẩu thấy thế, vội vàng đỡ nàng dậy. Bình ẩu bước xuống trước, cùng Thượng tẩu đỡ Trần Dung xuống xe ngựa.
Trần Dung vừa xuống xe ngựa, ngay lập tức cảm giác được một đôi mắt nhìn thẳng mình, nàng vừa quay đầu, đã đối diện với đôi mắt âm liệt trong bóng đêm kia. Gần như là theo bản năng, nàng quyết đoán xoay ngay người lại, đứng thẳng lưng, không cần Bình ẩu và Thượng tẩu nâng đỡ, đi nhanh về phía trước.
Bên ngoài chủ viện của Vương phủ cũng đỗ đầy xe ngựa, đèn đuốc sáng trưng, từng đợt tiếng cười vui và đủ loại mùi hương bay tới. Hai mắt Trần Dung vừa chuyển, phát hiện những người đứng ở đây, mỗi một người đều mặc y phục hoa lệ, khí định thần nhàn. Mà trong số những người này, cũng không có mấy người nàng quen biết.
Khi nàng đang nhìn xung quanh, một tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến, Nhiễm Mẫn lướt qua bên người nàng, bước vào trong ánh đèn đuốc.
Y vừa xuất hiện, trong phút chốc, mọi ánh mắt đều tập trung trên người y.
Giờ khắc này, Nhiễm Mẫn mặc một bộ bào phục màu đen hoa văn đỏ, xõa tóc dài trên vai rộng. Thân hình của y vốn cao lớn, tấm lưng rộng rãi, ăn mặc như thế, lại có vẻ tuấn mỹ sáng ngời như ngọc, tựa như mặt trời mới nhú, khiến người ta chói mắt!
Loại tuấn mỹ và khí thế bức người này đều được lưu hành ở đương thời, hoàn toàn khác biệt với vẻ tuấn mỹ âm nhu như trăng như mây.
Nhiễm Mẫn dường như không nhận thấy mình đã trở thành trung tâm của mọi người, y bước đi tới cửa.
Khi y vừa tiến vào, chung quanh Trần Dung trở nên im lặng, mọi người ngừng ồn ào, bắt đầu theo thứ tự tiến vào.
Trần Dung dừng bước chân, tiếp nhận đội lên mũ sa mà Bình ẩu đưa, theo lối cửa điện bên cạnh bước vào.
Trong điện mùi hương ngào ngạt, sắc đỏ sậm của đèn lồng giao hòa với ánh nến, các thiếu niên nữ lang tinh mỹ, một đám đều giống như người trong tranh. Những người ở trong tầm nhìn của Trần Dung, đẹp giống như nàng cũng không phải là số ít, bởi vậy, nàng đi đến, không thể gây chú ý giống như Nhiễm Mẫn.
Trần Dung đi ra vài bước, lướt qua bả vai mọi người, nhìn về phía chủ vị.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã trông thấy Vương Thất lang giống như hạc trong bầy gà. Lúc này Nhiễm Mẫn đang ngồi chung tháp với chàng, hai người cũng không biết nói gì đó, đang vỗ tay cười to.