Nàng mở rộng hai tay, cả người giống như mũi tên lao về phía trước.
Vừa lao đi như thế, khoảng cách giữa nàng và nhóm người Hồ lại cách xa thành 90 bước.
Nhìn phụ nhân mặc y phục màu đỏ dường như được thần linh trợ giúp, tốc độ đột nhiên tăng vọt, chúng người Hồ nhìn thoáng qua nhau, bất tri bất giác bước chân chậm lại.
Khi Trần Dung điên cuồng lao tới, kỵ sĩ kia cũng đá vào bụng ngựa một cái, lao nhanh về phía nàng.
Càng ngày càng gần.
Dưới ánh nắng sáng ngời, xiêm y màu trắng của kỵ sĩ kia đã phủ đầy bụi bẩn, gương mặt vốn sạch sẽ tuấn mỹ ở giờ khắc này cũng đầy mồ hôi và bụi bặm.
Giờ phút này thoạt nhìn chàng giống như một con mèo hoa vậy.
Hai mắt Trần Dung sáng ngời nhìn chàng. Nàng đã không biết phía sau người Hồ đã ngừng truy đuổi. Nàng chỉ biết cứ thế chạy về phía chàng.
Con ngựa kia hiển nhiên là ngựa tốt thượng đẳng, vừa lao tới đã vọt đến trước mặt Trần Dung. Vó ngựa cuốn tung đám bụi đất, khi thấy vẻ mặt Trần Dung ngơ ngác, chàng vội vàng dừng ngựa lại.
Sau khi dừng ngựa lại, chàng không xuống ngựa, mà cúi đầu nhìn Trần Dung chăm chú, chàng nhíu mày, nhẹ giọng thở dài: “Xấu quá.” Giọng nói ôn nhu vô cùng, tựa như nỉ non, mơ hồ, còn mang theo ý cười.
Trần Dung đang nhếch miệng cười ngây ngô, nghe vậy thì nhíu mày, nàng liếc chàng một cái, ngay sau đó lại đỏ hốc mắt.
Nam nhân vươn tay về phía nàng.
Trần Dung đặt tay vào lòng bàn tay của chàng.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng kéo nàng lên lưng ngựa.
Mùi hương quen thuộc, ấm áp vừa ập vào chóp mũi, Trần Dung cảm thấy nghẹn lời. Nàng nắm vạt áo trước của chàng, xoa gương mặt đang đổ mồ hôi đầm đìa, thấp giọng nói: “Chàng không nên tới.”
Trong giọng nói của nàng mang theo nghẹn ngào, vui mừng, nàng còn nói thêm: “Chàng không nên tới mà.”
Một bàn tay lướt qua miệng vết thương trên người nàng, tựa như gió xuân phe phẩy, cuối cùng vòng ôm thắt lưng nàng.
Nam nhân không đáp lời, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Muốn gặp ta sao? Vậy thì gặp đi.”
Sau khi nói xong, chàng ra lệnh: “Tiếp tục chạy về phía trước.”
“Vâng.”
Nhóm kỵ sĩ không biết khi nào thì đã đến phía sau chàng cao giọng xác nhận.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, hai mắt nàng mở to. Xuất hiện trong tầm nhìn của nàng là hơn một ngàn kỵ sĩ, phía sau mỗi một con ngựa đều kéo theo nhánh cây.
Hóa ra là kéo theo nhánh cây.
Trách không được từ xa nhìn lại cát bụi bốc lên cuồn cuộn, xông thẳng lên tận trời.