Một kỵ sĩ giục ngựa đi đến sau lưng Vương Hoằng, cũng nhìn về phía Mộ Dung Khác, hắn nhếch miệng cười nói: “Không sai, không sai, phải để bọn người Hồ kia được thấy rõ khí thế của tráng sĩ người Tấn chúng ta.”
Nói tới đây, hắn chuyển sang nhìn Vương Hoằng: “Lang quân, có muốn rửa mặt thay quần áo rồi mới gặp gã hay không?”
Vương Hoằng vươn tay v**t v* Trần Dung còn đang rơi lệ, nắm chặt vạt áo của mình, thản nhiên nói: “Cũng được.”
Hai chữ vừa thốt ra, đã có mấy kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, bọn họ lấy ra túi nước, khăn mặt, ngoại bào, đảo mắt đã vây quanh Vương Hoằng.
Trần Dung kinh ngạc nhìn ngắm, trong nháy mắt Vương Hoằng rực rỡ hẳn lên, từ mèo hoa lại biến trở về vẻ công tử, nàng lặng lẽ lấy tay áo lau mặt.
Lúc này, một túi nước cùng khăn mặt đưa đến trước mặt Trần Dung.
Trần Dung vội vàng cầm túi nước rửa mặt.
Tiếp theo, một bàn tay thon dài cầm một áo bào trắng.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Nàng đối diện là hai mắt ôn nhu, trong suốt như nước của Vương Hoằng. Vươn tay tiếp nhận áo bào trắng, không biết vì sao, tay của nàng lại run run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cắn răng, nàng phủ áo trắng quanh người.
Lúc này, bàn tay thon dài lại xòe ra, giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng truyền đến: “Lên đây.”
Trần Dung lên tiếng trả lời ngẩng đầu, khoát lên tay chàng, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Chúng kỵ sĩ phóng về phía trước, trong nháy mắt, những người trên sườn núi đã xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.
Nhìn Mộ Dung Khác đeo mặt nạ bằng đồng đứng ở trên sườn núi, Trần Dung cúi đầu xuống. Đối với nàng mà nói, nàng không muốn gặp Mộ Dung Khác dưới tình huống như vậy.
Ánh mắt Mộ Dung Khác nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chậm rãi, gã nhếch bạc môi, nói: “Vì phụ nhân này, Vương Thất lang đúng là bất chấp mọi thứ.”
Nói tới đây, gã ngửa đầu ha hả cười, ánh mắt liếc qua t.h.i t.h.ể người mặc áo đen phía bên trái chúng người Hồ kia.
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy đám người Vương Hoằng không biểu lộ vẻ mặt gì, Mộ Dung Khác chắp tay với chàng, nói với giọng cảm khái: “Vì phụ nhân yêu thương mà có thể bán đứng thành chủ Mạc Dương tiết lộ lộ tuyến, hy sinh tính mạng của tráng sĩ tinh nhuệ nhất trong gia tộc……”
Mộ Dung Khác nói tới đây, bạc môi dưới mặt nạ khẽ nhếch, ánh mắt cố ý vô tình liếc nhìn phía sau Vương Hoằng.
Gã biết, người Tấn thường dối trá giả bộ, tranh đấu nội bộ luôn vô cùng kịch liệt, nói không chừng trong đám hộ vệ Vương gia này cũng có gian tế mà gia tộc khác phái tới. Một khi gian tế để lộ lời gã nói truyền ra ngoài, cho dù Vương Hoằng cố gắng làm gì, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu chút ép buộc.