“Câm miệng.”
Mộ Dung Khác lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nặng nề nói: “Vương Hoằng là người giảo hoạt đa trí, hơn nữa phía sau hắn còn có một Nhiễm Mẫn. Chờ lính dò đường hồi báo đi.” Huống chi, hai ngàn người của gã muốn tấn công Vương Hoằng cũng không nắm chắc phần thắng.
“Vâng.”
Mộ Dung Khác quay đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.
Khi ánh mắt gã liếc nhìn Trần Dung thì nhạy bén nhận ra Trần Dung nhanh chóng cúi đầu, còn co rúm người lại.
Hoàn toàn khác hẳn vẻ bất cần không chút sợ hãi khi ở trước mặt gã.
Mộ Dung Khác ngẩn ra, đảo mắt, ánh mắt gã trở nên âm trầm.
Trần Dung cảm giác được ánh mắt của Mộ Dung Khác đặt trên người mình.
Nàng không muốn gã chú ý tới nàng, trên thực tế, hiện tại nàng ước gì rời khỏi nhóm người Hồ này thật xa…… Nàng bị Mộ Dung Khác bắt giữ bên cạnh một thời gian, ngay cả lúc này, xiêm y trên người cũng đã rách nát. Cho dù trên lưng nàng đã gánh thanh danh phong lưu, nhưng sâu trong nội tâm, nàng thật sự không muốn sự trong sạch của bản thân bị nghi ngờ.
Mê Truyện Dịch
Nàng không muốn để Vương Hoằng hoài nghi nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy nàng cúi đầu co người lại, Vương Hoằng cúi đầu xuống.
Chàng nhẹ nhàng ôm bên hông nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Đừng sợ.”
Trần Dung ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt hồ nghi khó hiểu của nàng, Vương Hoằng cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Chuyện quá khứ đều đã trôi qua, ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.”
Ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.
Ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.
Môi Trần Dung run rẩy, gần như ngay lúc đó, hốc mắt của nàng đỏ ửng, nhìn chàng, giọng nói khàn khàn của nàng khẽ vang lên: “Ta không có…… Gã bị ta nói khích, đáp ứng cho ta giữ lại sự tôn nghiêm.”
Giọng của nàng nghẹn ngào, lại có chút chua sót, mà đa phần lại là vui mừng tột độ. Môi run rẩy, nàng buông rủ lông mi đọng lệ, thì thào nói: “Ta không làm sao cả, thật sự mà.”
Nàng đã thật lâu chưa từng nghiêm túc, chưa từng toàn tâm toàn ý giải thích với chàng như thế. Giống như, trong lòng nàng chàng là người duy nhất, giống như việc chàng có tin hay không, có thể quyết định vận mệnh của nàng……
Vương Hoằng cứng đờ, một hồi lâu, chàng vươn cánh tay ôm sát nàng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Ta biết nàng không sao.” Trước nụ cười thản nhiên của Trần Dung, chàng ngẩng mặt, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, thì thào nói: “Nếu ta đã tới cứu nàng thì sẽ không để ý đến chuyện này.”