Trần Dung nghe vậy, ngẩng đầu nhìn chàng. Nhìn thấy, chỉ là chiếc cằm duyên dáng.
Lúc này, tiếng cười lạnh của Mộ Dung Khác truyền đến: “Thật sự là ân ái.” Thốt ra mấy chữ, gã cười lạnh một tiếng, không biết vì sao, môi chỉ mấp máy, Mộ Dung Khác lại nuốt câu nói kế tiếp xuống bụng.
Vương Hoằng quay đầu lại. Chàng hơi kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Khác chuyên chú, lúc này, một tướng lĩnh sau lưng Mộ Dung Khác đi ra chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Vương gia Thất lang thật sự trọng tình với phụ nhân này, đáng tiếc, phụ nhân này……”
Không đợi hắn ta nói xong, Vương Hoằng vung tay phải làm một tư thế trảm, tư thế cao ngạo, khinh miệt ngắt lời của hắn ta.
Quay đầu, Vương Hoằng nhìn Mộ Dung Khác, chàng nói: “Ngươi thua rồi.”
Môi cong lên, Vương Hoằng khẽ cười nói: “Mộ Dung Khác, ngươi lại thua rồi.”
Sau khi thốt ra hai câu này, Vương Hoằng nhìn ánh mắt Mộ Dung Khác như phun ra lửa, lên tiếng cười, rồi quát: “Lui.”
Ra lệnh một tiếng, chúng kỵ sĩ chậm rãi xoay người.
Nhìn hơn một ngàn kỵ sĩ mang theo cát bụi cuồn cuộn càng đi càng xa, nhóm Hồ tốt vẫn không nhúc nhích. Trên thực tế, cho dù thật sự Vương Hoằng không có phục binh, nhưng hai ngàn Hồ tốt đã bôn ba mấy canh giờ, mệt nhọc không chịu nổi chưa chắc đã là đối thủ của tư binh Vương gia.
Hiện tại nhóm Hồ tốt đã tỉnh táo lại từ sự giận dữ.
Dần dần, hơn một ngàn hộ vệ Vương gia kia biến mất ở trước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dần dần, bóng dáng bọn họ biến mất trong rừng cây đối diện, chỉ còn lại thảo nguyên hoang vắng trải rộng vô tận.
Nhìn chăm chú, tay phải Mộ Dung Khác nắm thành quyền, đ.ấ.m mạnh vào phía sau, khiến cho nhánh cây rung mạnh, gã nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Khinh người quá đáng.”
Dừng một chút, gã lại mắng: “Thằng nhãi này khinh người quá đáng.”
Thằng nhãi này cố ý tiến đến vì để thốt ra một câu nhạo báng, thật sự là đáng giận đáng ghét.
Nghe thấy gã rít gào, một người nói thầm: “Vương rất tức giận, vì sao không lấy chuyện của phụ nhân kia mà đả kích hắn ta?”
Tiếng nói này không lớn lắm, Mộ Dung Khác không nghe thấy.
Trần Dung quả thực không thể tin được, Vương Hoằng chỉ nói một câu như thế rồi lui xuống.
Lúc này, một hộ vệ dựa sát vào Vương Hoằng, thấp giọng nói: “Sao lang quân lại cho lui xuống? Kế hoạch lúc trước vẫn còn chưa được thực hiện mà.”
Vương Hoằng cúi đầu.
Chàng nhìn Trần Dung trong lòng mỏi mệt không chịu nổi, mắt dường như cũng không mở ra được, vươn tay vuốt mái tóc của nàng, thản nhiên nói: “Muốn lui thì lui thôi.”
Mê Truyện Dịch