Môi Trần Dung run rẩy, không biết vì sao, nàng rất muốn đáp trả một câu: Rõ ràng chàng đã nói rằng ‘Nếu ta tới cứu nàng thì sẽ không để ý đến chuyện này’, vì sao lúc này lại để tâm?
Nhưng lời đến bên miệng, nàng vẫn vừa thẹn vừa ôn nhu đáp lời: “Sáng nay khi hành quân, gã đang hỏi chuyện thì đột nhiên chạm vào đó.”
“Cứ như thế mà chạm vào sao?” Chàng dùng ngón tay lướt qua dấu vết xanh tím kia, giọng nói lạnh lẽo mà trầm khàn.
Trần Dung run giọng nói: “Vâng.”
Nàng muốn trấn tĩnh, nhưng hô hấp của chàng, tay chàng, đều làm cho nàng run rẩy.
Cắn môi, Trần Dung thì thào nói: “Rõ ràng gã đã hứa cho ta sự tôn nghiêm, nhưng sáng nay khi hành quân lại đột nhiên bảo ta mặc y phục màu đỏ kia, còn, còn kéo rách vạt áo của ta, rồi mới để ta cưỡi ngựa. Vốn một mình ta cưỡi một con nhưng gã đi được nửa đường lại bảo ta sang cưỡi cùng ngựa với gã.”
Giọng nói của Trần Dung càng thấp, đến mức hầu như không thể nghe thấy: “Gã để ta ngồi ở phía trước, sau khi nói với ta vài câu thì làm như thế.”
Nói tới đây, trong mắt nàng đã ngập lệ, không biết là bởi vì ngượng ngùng, hay là bởi vì bất an, sợ hãi mà toàn thân nàng run rẩy.
Trần Dung cắn chặt môi, tự nói với bản thân: Ta sợ cái gì? Ta, ta cũng không lấy chàng làm phu, ta đã xuất gia rồi, bệ hạ còn hứa để ta nuôi dưỡng mĩ thiếu niên, có gì mà ta phải sợ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng không biết vì sao, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hận không thể quỳ trước mặt chàng, cầu xin chàng tin tưởng bản thân mình thật sự trong sạch. Thật sự, ngoài chàng ra không còn có nam nhân nào khác chiếm đoạt được thân thể mình.
Trong lúc Trần Dung run rẩy, đột nhiên, Vương Hoằng nâng hai b** ng*c nàng lên, ngậm một đóa anh đào.
Cảm giác ướt át, ấm áp vừa truyền đến, hai chân Trần Dung mềm nhũn, tê liệt ngã xuống lòng chàng.
Mê Truyện Dịch
Nàng cảm giác được, đầu lưỡi chàng xẹt qua dấu vết xanh tím kia.
Trần Dung không thể tự ức chế mà run rẩy lúc này cố ngăn chặn tiếng r*n r*, thì thào nói: “Gã, gã không có làm như vậy.” Mới nói đến đây, Trần Dung cảm thấy không đúng, lập tức còn nói thêm: “Thật sự gã không hề động vào ta, thật sự, chỉ nắm n.g.ự.c một chút thôi.”
Giải thích của nàng, nghe qua có vẻ vô lực.
Mà cảm giác khuôn n.g.ự.c bị hôn m*t đã làm cho đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.
Hai b** ng*c nàng run rẩy trong lòng bàn tay chàng, run rẩy trong miệng chàng. Bất tri bất giác, Trần Dung ôm đầu chàng, bất tri bất giác tự đưa bản thân mình dán chặt vào chàng.