Người Vốn Phong Lưu

Chương 607: Người Vốn Phong Lưu



Đặt áo bào sang một bên, Trần Dung cởi bỏ y phục màu đỏ buộc chặt quanh bên hông và cổ. Khi hồng bào vừa rơi xuống đất, trung y màu trắng, vạt áo rách nát, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện lộ ra ở trước mắt Vương Hoằng.

Tay phải Trần Dung duỗi ra, vừa định cầm áo bào trắng kia phủ lên người, đột nhiên, một bàn tay vươn tới.

Nó đặt ở trên n.g.ự.c Trần Dung.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, dấu tay xanh tím nắm trên khuôn n.g.ự.c nghiễm nhiên đã trở nên rõ ràng.

Xanh tím thế này.

Trần Dung không nghĩ rằng bàn tay của Mộ Dung Khác lại dùng lực mạnh như thế…… Để lại vết xanh tím ở đây.

Gương mặt của Trần Dung bỗng chốc trở nên trắng bệch như tuyết.

Một bàn tay nắm bả vai nàng, dùng một chút lực, xoay người Trần Dung lại, để nàng đối mặt với chàng.

Vương Hoằng cúi đầu, lúc trước vẫn vân đạm phong khinh, lúc này đã không còn nở nụ cười, chàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dấu tay trên khuôn n.g.ự.c nàng.

Nhìn một lúc, hai tay chàng đồng thời đặt trên bộ y phục rách rưới kia, dùng sức, tiếng vải bị xé rách vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung khẽ kêu một tiếng, gương mặt vốn trắng bệch như tuyết trở nên đỏ bừng, nàng vội vàng vươn tay che thân, hai mắt ngập nước, vừa thẹn vừa giận lại bất an nhìn Vương Hoằng.

Nàng trông thấy là Vương Hoằng với vẻ mặt trầm tĩnh, bởi vì quá mức trầm tĩnh mà có vẻ lạnh lùng.

Trần Dung mở to mắt nhìn, bất tri bất giác, hốc mắt đã đỏ hồng, nàng hít mũi, ủy khuất muốn nói gì đó, đúng lúc này, trên khuôn n.g.ự.c lại cảm thấy ấm áp.

Mê Truyện Dịch

Chính là Vương Hoằng cúi đầu, cẩn thận quan sát từng chút một trên nửa thân hình tr*n tr** của nàng, bởi vì quá gần, hơi thở của chàng phả lên thân Trần Dung.

Chàng vừa tới gần, hai đóa anh đào sắc phấn hồng kia không tự giác trở nên căng cứng, suỵt nữa đụng tới chóp mũi của chàng.

Gương mặt Trần Dung vừa đỏ vừa trắng, chàng dựa vào gần như thế, hơi thở phun ra làm nàng vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Ngón tay lướt qua tựa như gió xuân, ánh mắt sáng quắc, làm cho tim nàng đập như trống.

Mà chàng lại nghiêm túc như thế, nghiêm túc gần như lạnh lùng.

Nàng cũng không biết, chàng đang khiêu khích mình hay là đang thẩm tra mình?

Hai tay chàng ôm thắt lưng nàng, tra xét thân thể mềm mại trắng nõn như ngọc kia từ trên xuống dưới, rồi ánh mắt chuyển về phía khuôn ngực.

Vươn tay xoa dấu vết xanh tím kia, trong lúc Trần Dung đang sợ run, chàng khàn khàn hỏi: “Gã chạm vào chỗ này của nàng?”