Người Vốn Phong Lưu

Chương 624: Người Vốn Phong Lưu



Dừng một chút, tỳ nữ lắp bắp nói: “Bọn họ còn nói, người là yêu phụ chuyển thế xuống trần gian, lang quân không để ý tới tề gia trị quốc, tham luyến sắc đẹp mà coi nhẹ đại cục, là kẻ thất bại, là tội nhân thiên cổ.”

Trần Dung nâng gương mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài, một hồi lâu mới thì thào hỏi: “Còn có gì nữa không?”

“Không, không có.”

“Lui ra đi.”

“Vâng, vâng.”

Tỳ nữ kia vừa lui, vừa vụng trộm nhìn Trần Dung, đúng lúc này, nàng ta thấy hai mắt Trần Dung bỗng trở nên sáng ngời, sắc lo âu trên mặt cũng chuyển thành quyến luyến vui mừng. Nàng ta vội vàng quay đầu nhìn lại, trông thấy lang quân mặc áo trắng, trên mặt mang theo ý cười ung dung, tao nhã tự tại chậm rãi đi đến

Mê Truyện Dịch

Trần Dung chạy bước nhỏ đến trước mặt Vương Hoằng, ngửa đầu nhìn chàng, thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”

Khi Vương Hoằng cười yếu ớt, nàng vội vàng hỏi: “Bên ngoài tình hình như thế nào?”

“Vẫn bình thường.”

Trần Dung mím môi: “Đừng lừa ta! Ta nghe thấy bên ngoài đều nghị luận, mà đây mới chỉ là thành Nam Dương.”

Nàng nói tới đây, lại ủ rũ nhìn về phía Vương Hoằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng cười, chàng vươn tay vuốt mái tóc nàng, khí độ nhàn nhã: “Sống thì thế nào? Chết thì đã sao? Chỉ là việc nhỏ, đừng rối loạn tâm trí.”

Chàng thuận miệng nói ra, nhưng Trần Dung nghe thấy lại giật mình.

Nàng là một người đã từng chết, là người hiểu rõ nhất ‘Sống thì thế nào, mà c.h.ế.t thì ra sao’!

Chỉ thấy nàng cắn môi suy nghĩ một hồi, khi ngẩng đầu lên, gương mặt đã mang theo tươi cười. Không chỉ là nụ cười bình thường, mà đây là sự thoải mái sung sướng khi cảm thấy thả lỏng, buông ra mọi thứ mới có được.

Tươi cười của nàng làm cho Vương Hoằng giật mình. Trong ánh mắt tò mò, khó hiểu của chàng, Trần Dung thi lễ, nhẹ nhàng đáp: “Lời nói của phu chủ rất đúng.”

Thấy Vương Hoằng vẫn đang nhìn mình đánh giá, Trần Dung không khỏi liếc mắt đưa tình, giọng nói nũng nịu như mắng yêu: “Phu chủ là thần tiên nơi thế ngoại, tại sao ánh mắt lại giống như sói, khiến toàn thân người ta bị thiêu đốt vậy?”

Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng buồn cười, chàng đang muốn nói chuyện, tiếng bước chân truyền đến, một tỳ nữ đứng bên ngoài cổng vòm cung kính gọi: “Bẩm Quang Lộc đại phu, có người cầu kiến.”

Giọng vừa vang lên, Vương Hoằng đã vung ống tay áo, tao nhã đi vào, Trần Dung nhìn theo chàng rời đi, đáp: “Để bọn họ vào đi.”

“Vâng.”

Bước vào là hai hán tử tầm 30 tuổi, đi theo phía sau bọn họ là hai phụ nhân.