Bốn người này đều là trung phó theo Trần Dung tới đây từ Bình thành. Vừa thấy bọn họ, Trần Dung vội vàng ra nghênh đón.
Bốn người không đợi nàng tới gần, vội vàng quỳ trên mặt đất làm đại lễ, mừng rỡ đến mức ứa nước mắt: “Bái kiến nữ lang.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Mau, mau ngồi xuống.”
“Vâng.”
Bốn người cảm thấy thả lỏng ở trước mặt Trần Dung, sau khi nhận mệnh ngồi xuống, người lớn tuổi nhất lấy ra một quyển sách lụa ở trong lòng, cung kính nói: “Nữ lang, đây hơn 600 mẫu ruộng tốt. Chúng hạ nhân đã trồng trọt, cây cối sinh trưởng rất tốt, hiếm khi nữ lang đến thành Nam Dương, có muốn đi xem một lát không?”
Trần Dung tiếp nhận sách lụa, cẩn thận lật xem.
Mê Truyện Dịch
Nàng xem rất nghiêm túc. Hai kiếp làm người, nàng hiểu rất rõ, cho dù bốn người trước mắt trung thành nhất, dù được tín nhiệm nhất thì nàng cũng nên phòng bị, không thể thiếu quy củ. Trên đời này cho tới bây giờ đều như thế, chỉ cần ra giá thích hợp, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành kẻ phản bội.
Kiếp trước nàng đã từng làm chủ mẫu, tuy rằng thông tin viết trên sách lụa thô lậu, nhưng Trần Dung xem qua đã hiểu ngay.
Chỉ một lát, nàng gật đầu nói: “Rất khá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhận được câu này, bốn người đồng thời vui vẻ ra mặt.
Trần Dung cười, đưa sách lụa ra, nói: “Các ngươi……” Mới thốt ra hai chữ, một bàn tay vươn tới, cầm lấy sách lụa.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương mượt mà, không phải Vương Hoằng thì là ai?
Trần Dung nhìn thấy Vương Hoằng cầm sách lụa, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vương Hoằng cúi đầu, tùy ý để tóc rủ trước trán, áo trắng như tuyết, nhanh nhẹn giống như thần tiên, bộ dạng lật xem sổ sách giống như đang đọc thơ.
Chàng tiện tay lật vài cái rồi đưa cho bốn người kia.
Bốn người tiếp nhận, vội vàng nói cảm tạ. Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Vương Hoằng đứng ở bên cạnh, vì thế không dám mở miệng nữa. Lập tức, bốn người đều xin cáo lui.
Nhìn theo bốn người lui ra, Vương Hoằng nhẹ nhàng nói: “Khi mua số điền sản này là lúc khanh khanh mới vào thành Nam Dương.” Chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung, tựa tiếu phi tiếu: “Lúc đó, khanh khanh và Nhiễm Mẫn có lẽ chỉ có duyên gặp gỡ nhau được một hai lần…… Chỉ có thế đã ghi số điển sản này dưới danh nghĩa của y.”
Nghe đến đó, tim Trần Dung đập nhanh, tươi cười trên mặt không tự chủ đổi thành nịnh nọt lấy lòng.
Nhìn thấy Trần Dung cười vô cùng nhu thuận, khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chầm chập nói: “Khanh khanh có muốn giải thích một câu với vi phu hay không?”