Đang đi, Vương Hoằng khẽ nói: “Đến đây một chút.”
Một người tới gần, giọng nói khàn khàn ám trầm lặng lẽ vang lên: “Lang quân.”
Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Điều tra một chút, trong hắc y sói vệ, Phương Văn thân cận với người nào nhất, ta muốn biết danh sách những người qua lại với hắn.”
“Vâng.”
Vương Hoằng suy nghĩ một hồi, lại dặn dò: “Bí mật truyền lệnh, chú ý mọi hành động của Vương Cổ. Nhớ kỹ, ta muốn biết mỗi một việc hắn làm năm trước khi ta ở thành Mạc Dương.”
“Vâng.”
“Khi nào thì người tới thu hồi hắc y sói vệ? Vương Cổ có đến hay không?”
“Ước chừng buổi trưa ngày mai có thể gặp lang quân. Lang quân Vương Cổ không ở đó.”
Vương Hoằng trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Đã biết. Trong tộc lần này có hội nghị bàn luận đại sự, các ngươi có lưu ý ghi chép lại không?”
“Có.”
Người nọ lên tiếng, nói: “Có lẽ đến buổi trưa ngày mai sẽ đưa đến tay lang quân.”
Vương Hoằng gật đầu, nói: “Đã biết, lui ra đi.”
“Vâng.”
Người nọ vừa lui ra, Vương Hoằng liền quay đầu nhìn về phía Trần Dung.
Chàng đối mặt là Trần Dung mang vẻ mặt yên tĩnh, nghiêng đầu tựa vào vai chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vươn tay vuốt mái tóc của nàng, Vương Hoằng khẽ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Một hồi lâu, giọng nói của Trần Dung mới vang lên: “Ta nghĩ rằng, A Dung làm cho lang quân gánh chịu nhiều phiền não như thế, ngay cả không có cuộc sống về sau, cũng là đáng giá.”
Lời của nàng vừa dứt, Vương Hoằng bật cười, nói: “Vừa mới vui vẻ với A Dung, A Dung muốn ta đ.â.m cho nàng một kiếm, nói rằng như thế mới đáng giá. Rồi lần đó ta bị bệnh, gắn bó cùng nàng bên hồ, nàng cũng nói, có một ngày kia cũng đáng giá rồi…… Phụ nhân này, đúng là quá tham lam.”
Mê Truyện Dịch
Chàng cũng không chờ Trần Dung phản bác, ngẩng đầu ra lệnh: “Đi nhanh một chút.”
“Vâng.”
Thấy Vương Hoằng quay đầu đi, Trần Dung cắn môi, một hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Ta, ta vĩnh viễn cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Thất lang mệt mỏi.”
Nàng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng ôn nhu mà thẳng thắn thành khẩn: “A Dung chỉ là một phụ nhân bình thường, khó mà nhận hết nổi mọi đối đãi của lang quân.”
Giọng nói của nàng trầm thấp, rõ ràng.
Ánh mắt nàng nhìn Vương Hoằng chẳng những trong suốt, hơn nữa rất kiên định.
Nàng đang nói cho chàng biết ý nghĩ của chính mình, hoặc là nói, là quyết định.
Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng.
Chậm rãi, chàng cong môi, nói: “Nàng không muốn khiến ta mệt mỏi?”
“Vâng.”
Chàng lại cười, hỏi: “Nàng cảm thấy, ta không nên dành hết tâm tư cho nàng?”