Giờ phút này, nhóm hộ vệ trung thành và tận tâm với chàng, cùng chàng cùng sinh cùng tử, nhất tề quỳ gối ở nơi đó nhìn chàng.
Trong sự im lặng, Vương Hoằng chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt chàng ôn nhu yên tĩnh, thong thả đảo qua mọi người.
Gió thổi tung trường bào, mái tóc dài rủ sau lưng của chàng, thiếu niên thân dài ngọc lập, lúc này, đứng thẳng giống như thần tiên.
Chàng nhìn bọn họ, giọng cất cao, thanh nhuận mà ôn nhu nói: “Cần gì kinh hoảng?”
Chỉ có bốn chữ, đã có sức đem tới sự yên tĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói nhỏ của chúng kỵ sĩ, tiếng ồn ào đồng thời im bặt.
Khóe miệng của Vương Hoằng cong lên: “Chư vị khổ luyện nhiều năm, mỗi người đều có bản lĩnh nổi tiếng…… Mà chẳng lẽ Vương Hoằng ta cùng chư vị ngày đêm vất vả, khổ luyện như thế, là vì ở trong thành Kiến Khang chọi gà giỡn chó, diễu võ giương oai ở trong chúng quý tộc sao?”
Xưa nay chàng không nói nhiều, hơn nữa nói chuyện cực ôn nhã. Một câu không khách khí vừa thốt ra, chúng hộ vệ nhất tề lộ ra sắc mặt nén giận.
Ống tay áo của Vương Hoằng phất về hướng bắc một cái, giọng nói thanh nhuận thản nhiên mang theo lạnh lùng: “Ngày khác khi có thể phóng ngựa rong ruổi, sẽ cùng chư quân ước hẹn.”
Lời vừa dứt, chúng hộ vệ đồng thời thẳng lưng, dắt cổ họng rống lớn: “Không dám quên lời thề.”
Tiếng rống giận dữ của hơn một ngàn người phá tan tận trời, truyền ra xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đối mặt với nhóm hộ vệ nhiệt huyết sôi trào, Vương Hoằng cười cười, chàng nhìn về phía một hộ vệ quỳ gối trước mặt, cất giọng nói: “Phương Văn, quản thúc các huynh đệ cho tốt.”
Đây cũng là lời dặn dò.
Hộ vệ Phương Văn kia lớn tiếng đáp: “Vâng.”
Lời thốt ra, khi ngẩng đầu nhìn, Vương Hoằng đã nắm tay Trần Dung đi xa.
Phương Văn nhìn bóng dáng của Vương Hoằng, cắn chặt răng, nhịn không được kêu lên: “Lang quân không phản kháng sao? Với mưu trí của lang quân, trong thiên hạ có ai có thể là địch thủ? Vì sao lang quân không tranh đoạt địa vị, vì sao không mang theo ta rong ruổi khắp thiên hạ, để lại tiếng thơm muôn đời?”
Tiếng rống của hắn rất vang, câu nói đó được sơn dã hồi âm, truyền xa không thôi.
Trong ánh mắt chăm chú của hơn ngàn người, Vương Hoằng không quay đầu, chàng vẫn không hề quay đầu lại.
Chàng cứ thế nắm tay Trần Dung bước lên xe ngựa.
Qua một hồi lâu, xe ngựa mới bắt đầu khởi động.
Mê Truyện Dịch
Có lẽ là bởi vì thất vọng, có lẽ là bởi vì cô đơn, nhóm hộ vệ đứng cách rất xa.