“Thất lang thà rằng muốn đạo cô kia cũng không cần ngươi.”
Trong tiếng cười vang, sau xe ngựa truyền ra vài tiếng quát: “Người nào mà vô lễ như thế?”
“Đi ra, đừng giấu đầu hở đuôi.”
Tiếng quát này rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.
Tiếng ồn ào, tiếng cười chê của đám người vây quanh nổi lên bốn phía. Những người này đánh giá Tạ thị A Bích cùng nam tử bên người nàng ta, một đám mang ánh mắt châm biếm lộ ra khinh miệt.
Tạ thị A Bích là thiên chi kiều nữ nhất đẳng, so với công chúa còn tôn quý hơn, nàng ta nào đã từng phải chịu nhục nhã như thế? Gương mặt nàng ta đỏ ửng, nước mắt rưng rưng bên khóe mắt, môi hé ra lại ngậm vào, đáng thương mấy lần vừa mở miệng, tiếng nói đã chìm nghỉm trong tiếng ồn ào xung quanh.
Rốt cục, khi nàng ta tức giận khóc thành tiếng, nam tử bên cạnh mới giúp đỡ nàng ta kéo rèm xe xuống, chặn tầm mắt của mọi người.
“Tản ra, tản ra.” trong tiếng quát, chúng hộ vệ vây quanh xe ngựa vội vàng rời đi.
Nhìn theo chiếc xe ngựa kia hoảng sợ rời đi, một phụ tá dựa sát vào hộ vệ bên cạnh, thấp giọng nói: “Đối với đạo cô này, lang quân không chấp nhận người khác có chút gì bất kính.”
Hộ vệ kia liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Bớt nhiều lời đi.”
Phụ tá này không khỏi cười ngượng ngùng. Sau một lúc lâu hắn vẫn nhịn không được than thở nói: “Chuyện nữ sắc, lang quân quá mê muội, trách không được tộc nhân tức giận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng nói của hắn chìm vào trong gió, không có ai đáp lại.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường trong tiếng ồn ào, hướng tới phủ đệ của Vương Hoằng.
Chỉ chốc lát, một tòa nhà với sân viện thấp thoáng cây cối xanh um xuất hiện ở trước mắt Trần Dung. Xe ngựa dừng lại, Vương Hoằng dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, chàng vươn tay ra với Trần Dung: “Xuống đi.”
Trần Dung lên tiếng, dựa vào tay chàng xuống xe ngựa.
Hai người cùng đi vào trong sân.
Nắm tay Trần Dung, Vương Hoằng mỉm cười đứng đó, áo trắng bay theo gió. Trên đường đi, tỳ nữ người hầu đều khom mình hành lễ. Có điều bọn họ thường thường sẽ lặng lẽ ngẩng đầu, lén nhìn Trần Dung một cái.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung cũng đang đánh giá sân viện tinh xảo này.
Đúng lúc này, Vương Hoằng đột nhiên nói: “Tộc trưởng tiếp theo của Vương thị ta là người nào?”
Trần Dung trả lời: “Vương công Vương Diễn.”
Vừa thốt ra mấy chữ này, toàn thân Trần Dung cứng đờ, mồ hôi lạnh úa ra như mưa. Mà Vương Hoằng cũng dừng chân, từ từ xoay người nhìn nàng.