Người Vốn Phong Lưu

Chương 644: Người Vốn Phong Lưu



Hai người đứng ở trong rừng cây, một người cúi đầu, một người chăm chú nhìn, trong mắt người ngoài có vẻ tình thâm ý trọng. Chúng phó thấy thế, vội vàng thúc thủ lui ra phía sau, trong nháy mắt, trong rừng cây chỉ có hai người bọn họ.

Vương Hoằng không hề chớp mắt nhìn Trần Dung chăm chú.

Một hồi lâu, hầu hết của chàng chuyện động, giọng nói khàn khàn: “Vương Diễn?”

Trần Dung cắn môi, thấp giọng đáp: “Vâng.”

“Vương Diễn sao?” Chàng ngẩng đầu lên, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Huynh ấy lớn hơn ta năm tuổi, thành thật mà cẩn trọng, mặc dù không có tài cho lắm, nhưng lại có lòng bao dung, có khả năng nhìn người.”

Mê Truyện Dịch

Đi thong thả hai bước, Vương Hoằng đón gió mà đứng, tóc phất phơ trong gió, trong sự độc lập pha lẫn tịch liêu.

Chàng đứng yên như thế thật lâu. Mày khẽ nhíu lại, vẫn không nhúc nhích.

Mắt thấy ánh mặt trời từ từ chuyển hướng, Trần Dung há miệng th* d*c.

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Hoằng truyền đến: “Ta thì sao? Ta ở đâu?”

Trần Dung dừng một chút, trả lời: “Lần kia khi Mộ Dung Khác vây công thành Mạc Dương, chàng đã chết.”

Vừa dứt lời, Vương Hoằng quay đầu, chàng nghiêm túc nhìn Trần Dung.

Nhìn nhìn, yết hầu chàng mấp mô, khàn giọng hỏi: “Câu trả lời này của A Dung, đúng là không cần nghĩ ngợi gì sao?” Chàng biết, phụ nhân trước mắt này yêu thương mình cỡ nào, nếu chỉ vì muốn mình tin tưởng mà nàng nói rằng chàng đã chết, chàng không thể tin được.

Trần Dung hơi nhếch môi, vốn đó là chuyện đã phát sinh, vì sao nàng phải suy tư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn Trần Dung, chàng lại khẽ cười nói: “Thật sự, là giấc mộng kia sao?”

……“Vâng”

“Nàng gả cho người nào?”

Trần Dung ngẩn ra, chậm rãi, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng xuất gia thôi.”

“Cũng xuất gia ư?” Vương Hoằng bật cười một tiếng, hỏi: “Vì sao lại xuất gia?” Trần Dung thấp giọng nói: “Gia tộc bức bách tặng ta cho Nam Dương vương, ta giận dữ cự tuyệt gia tộc, lên núi tu đạo.”

“Thật không?”

“Thật.” Trần Dung trả lời nhẹ nhàng lanh lẹ. Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn.

Nàng biết, có những chuyện có thể nói, có những chuyện vạn vạn lần không thể nói. Vương Hoằng là một nam nhân kiêu ngạo, chàng sẽ không thích trong cuộc sống của nàng từng có một nam nhân khác…… Cho dù là chuyện đã qua, cho dù là kiếp trước, cũng sẽ để lại băn khoăn trong lòng.

“Khi c.h.ế.t nàng bao nhiêu tuổi?”

“29.”

Vương Hoằng trầm mặc.

Chàng nghiêng đầu, nhìn về hồ nước bên trái, gió thổi bay tóc chàng, quấn quanh người.