“Bịch” một tiếng, sau khi thân hình Trần Vi đập vào gốc cây, đột nhiên lại nghiêng về phía trước, lăn mấy vòng, mới từ từ dừng lại.
Tình cảnh vừa rồi rất bạo lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ. Tỳ nữ hạ nhân đứng trong sân vẫn sinh hoạt trong giới quý tộc tao nhã, làm sao đã từng gặp qua phụ nhân như thế? Trong khoảng thời gian ngắn đều trừng mắt cứng lưỡi, không thốt nên lời.
Trần Dung giống như không biết bản thân đã làm ra việc ác độc này, nàng đi nhanh về phía Trần Vi. Nhìn thấy nàng nhấc chân, mấy người Bình ẩu đều há miệng, muốn gọi Trần Dung lại. Ngay cả bọn người hầu Vương gia ở một bên cũng nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng không đành lòng.
Mê Truyện Dịch
Trong số những người này chỉ có Vương Hoằng vẫn chắp hai tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu nhìn cảnh tượng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung đi đến trước mặt Trần Vi, nàng vươn chân, đạp lên người Trần Vi đang vặn vẹo giãy dụa muốn bò lên. Trần Vi nhìn nàng ta chăm chú, lạnh lùng nói: “Nhiễm Mẫn tướng quân lại nạp một phụ nhân như ngươi làm thiếp, thật sự đáng thương.”
Nàng dùng mũi chân nâng gương mặt trộn lẫn nước mắt cùng bùn đất, còn có vết m.á.u của Trần Vi lên hỏi với giọng lạnh lùng, chán ghét: “Trần Vi, khi ở thành Nam Dương, ngươi dùng danh nghĩa của Thất lang hẹn ta ra ngoài, muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t đúng không?”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ là Trần Vi, ngay cả đám người Bình ẩu đang bất mãn đều mở to mắt, chuyên chú lắng nghe. Về phần Vương Hoằng, lúc này thu lại tươi cười, mày nhíu chặt.
Trần Vi mở to hai mắt, trên gương mặt bị xước chảy m.á.u lộ vẻ kinh hãi trở nên trắng bệch. Nàng ta nhìn Trần Dung, thét to: “Muội nói bậy.” Đảo mắt, trong mắt nàng ta nước mắt lưng tròng, cắn môi, Trần Vi hận trừng mắt nhìn Trần Dung, kêu lên: “A Dung, ta chỉ tiến đến cầu muội thu lưu. Muội không muốn cứ việc nói thẳng không muốn mà, vì sao muội lại làm nhục ta như thế?” Nàng ta nói tới đây, dùng sức ho khan. Dù toàn thân lấm bụi đất, nhưng khi nàng ta ôm ngực, suy yếu ho khan lại có một bộ dạng xinh đẹp nhu nhược.
Ho khan hai tiếng, không đợi Trần Dung đáp lời, Trần Vi ngẩng mặt, nước mắt từ từ chảy xuống hai gò má: “A Dung, ngày xưa ta đối xử với muội như thế nào, chẳng lẽ trong lòng muội không hề áy náy sao? Sao muội có thể ngoan độc, vô tình như thế?” Nàng ta suy yếu nhìn Trần Dung, vẻ mặt vô lực, chua xót vì bị oan uổng. Nói tới đây, nàng ta quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, giọng nói thánh thót như chim đỗ quyên lên tiếng cầu xin: “Thất lang, Thất lang, thế nhân đều nói chàng ôn nhu khoan dung mà, cầu chàng, chàng khuyên nhủ A Dung đi, van cầu chàng, van cầu chàng mà.”