Người Vốn Phong Lưu

Chương 662: Người Vốn Phong Lưu



Trả lời nàng ta là tiếng cười lạnh của Trần Dung.

Nàng vỗ tay, trong tiếng vỗ thanh thúy, Trần Dung bật cười, ngữ điệu giống như thẫn thờ, cũng giống như trào phúng: “Thủ đoạn của A Vi thật sự bất phàm.”

Lời vửa dứt, chân nàng dùng sức, dẫm mạnh lên n.g.ự.c Trần Vi, Trần Dung thản nhiên nói: “Ngươi không cần cầu Thất lang.”

Nàng từ trên cao nhìn xuống Trần Vi, lạnh lùng, cao ngạo nói: “Cầu chàng cũng vô dụng. A Vi, Trần Dung ta là Quang Lộc đại phu mà bệ hạ phong tặng, với thân phận của ta, đánh c.h.ế.t một người thì cũng không có ai dám lên tiếng phản đối.”

Lần này, dường như Trần Vi ngây người.

Nàng ta quay đầu lại, há miệng ngơ ngác nhìn Trần Dung, vẻ mặt không dám tin.

Nàng ta thấy Trần Dung lạnh lùng, cao cao tại thượng, cũng thấy Vương Hoằng vẫn tươi cười như gió xuân, nhưng lại đứng đó mặc kệ, thấy chúng phó lẳng lặng đứng yên, mắt không hề chớp một cái…… Mỗi người, đều có vẻ mặt bình thản, giống như lời Trần Dung nói chính là thiên kinh địa nghĩa …… Bắt đầu từ khi nào, nàng ta trở thành kẻ hèn mọn như thế? Bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt Trần Dung, nàng ta trở nên nhỏ bé như bụi bặm?

Nhận thức này tới quá đột ngột, khiến người ta không dám tin.

Bởi vậy, Trần Vi chỉ há miệng, ngơ ngác nhìn Trần Dung, chậm rãi, sắc mặt nàng ta càng ngày càng trắng bệch.

Trần Dung thấy thế, cười lạnh lùng, dưới chân nàng dùng sức, sau khi khiến Trần Vi thật sự ho khan mấy tiếng, Trần Dung nhìn nàng ta chăm chú, lẳng lặng hỏi: “Khi ở thành Nam Dương, ta và ngươi coi như không thù không oán. Vì sao ngươi lại hại ta như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nhìn Trần Vi, chờ nàng ta trả lời.

Mê Truyện Dịch

Ánh mắt Trần Vi tan rã nhìn Trần Dung, miệng hé ra càng không ngừng ho khan, không thốt nên lời.

Trần Dung nhìn thẳng nàng ta, nhìn một lúc khiến tinh thần Trần Dung hoảng hốt, nàng nhíu mày.

Thu chân về, Trần Dung phất ống tay áo, ra lệnh: “Nâng ra ngoài, ném trên đường.”

“Vâng.” Hai hộ vệ lên tiếng trả lời tiến đến, bọn họ nâng Trần Vi lên, đi ra bên ngoài.

Đến khi bọn họ đi thật xa, Trần Vi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tan rã mở to nhìn Trần Dung.

Khi bóng dáng Trần Vi hoàn toàn biến mất, Trần Dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

Khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chàng khẽ cười nói: “Vì sao không g.i.ế.c nàng ta?”

Trần Dung cũng cong môi, nói với giọng âm ngoan: “Cần gì g.i.ế.c nàng ta? Thành Kiến Khang chỉ có bây lớn, nàng ta đã là tàn hoa bại liễu, có thể chạy thoát hay là có thể leo lên chỗ của đám quý nhân đây? Cứ để cho nàng sống như chó nhà có tang, không phải tốt hơn sao?”