Khi Trần Dung đánh giá bọn họ, vài mĩ thiếu niên cũng nhìn nàng chăm chú. Nhìn ngắm, mĩ thiếu niên trắng trẻo, mặt mày tuấn tú, hai mắt như điện đứng gần Tạ Hạc Đình nhất tên là A Cánh kéo kéo ống tay áo của hắn.
Tạ Hạc Đình quay đầu lại, thiếu niên kia ra hiệu, hai người đi ra xa vài bước.
Chỉ chốc lát, giọng nói đè thấp, với người văn nhược ở Kiến Khang thì không thể nghe thấy nhưng lại rõ ràng rơi vào tai người luyện võ như Trần Dung: “Hạc Đình, nàng là Quang Lộc đại phu sao?”
“Đúng.” Dừng một chút, giọng nói của Tạ Hạc Đình truyền đến: “Đệ hối hận?”
Một hồi lâu, mĩ thiếu niên mới đáp: “Đúng vậy.”
Hắn liếc nhìn Trần Dung một cái, hạ giọng, nói với vẻ ôn nhu: “Phụ nhân này, mắt đen láy nhưng sáng rõ, sóng mắt lưu chuyển chỉ thấy quyến rũ không có sự dâm mị, môi mềm mại mà đầy đặn, chứng tỏ nàng thiện tâm mà trọng tình, mũi cao thẳng nhưng không khoằm, tâm địa không ác độc……” Hắn lải nhải lẩm bẩm nói tới đây, Tạ Hạc Đình ngắt lời hắn: “Đệ thích nàng?”
Mĩ thiếu niên cúi đầu xuống.
Mê Truyện Dịch
Qua một hồi lâu, hắn mới quyết đoán đáp: “Đúng vậy. Phong tình như nàng, là người trong mộng mà ta luôn hướng tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc Đình, còn nói thêm: “Đã là người thiện tâm trọng tình thì sẽ dễ khống chế. Ngay cả khống chế không được, khi muốn thoát thân hẳn nàng sẽ không gây khó dễ cho ta. Hạc Đình, giai nhân khó cầu, ta muốn thử một lần.”
Thấy Tạ Hạc Đình trầm ngâm, hắn lại tiếp lời: “Hạc Đình, chí hướng của ta là được ở chung với phụ nhân này, cũng không mong mỏi gì khác.”
Tạ Hạc Đình liếc nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía Trần Dung.
Đến trước mặt Trần Dung, hắn đánh giá nàng một lúc, rồi thản nhiên nói: “Không có việc gì, ngài có thể đi vào rồi.”
Một lời thốt ra, Trần Dung không khỏi buồn cười nở nụ cười.
Lập tức, nàng thu hồi tươi cười, nói: “Được.” Rồi cất bước đi vào bên trong.
Nàng rất nhu thuận, không phẫn nộ vì bị vũ nhục, cũng không có vẻ háo sắc khi nhìn thấy đại mĩ nam, càng không hề mất tự nhiên khi nhìn thấy đại quý tộc.
Nhìn theo bóng dáng đỏ rực như lửa rời đi, Tạ Hạc Đình ngẩn ngơ, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ rằng Trần Dung lại tốt tính như thế, không hề châm chọc, phản bác vài câu. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tạ Hạc Đình thản nhiên nói: “Phụ nhân này rất khá. Nhưng mà Vương Thất si mê nàng, đệ muốn đối tốt với nàng thật không dễ.”