Người Vốn Phong Lưu

Chương 668: Người Vốn Phong Lưu



Mĩ thiếu niên đứng phía sau mỉm cười, cũng thanh thản trả lời: “Ngay cả đứng ở trong thôn trang của nàng, thưởng ngắm mỹ nhân thổi sáo cũng là một chuyện vui.”

“Tùy đệ vậy.” Tạ Hạc Đình bỏ lại một câu này, vung ống tay áo, đi vào trong điện. Mĩ thiếu niên A Cánh kia không hề đi cùng, hắn cũng chưa có tư cách tham dự yến hội như thế.

Đứng ở dưới gốc cây, nhìn theo bóng dáng Trần Dung đi vào trong điện, a nhưng lại cúi đầu ngâm nga: “Hữu mỹ nhân hề, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.” Giọng của hắn càng ngày càng thấp, không biết vì sao, lời vừa dứt, bên môi hắn thốt ra một tiếng thở dài.

Trần Dung bước nhanh vào trong điện.

Lúc đó mặc dù vẫn còn ráng chiều, trong điện đèn đuốc đã huy hoàng, y hương tông ảnh, hương khí lưu động.

Trần Dung bước vào theo sau chúng quý tộc, giống như bên ngoài, khi nàng tiến vào, trong điện im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.

Trần Dung đã có chuẩn bị mà đến, trong lòng có chút lo lắng nhưng miệng nàng bất giác mỉm cười, ngẩng đầu, lộ ra độ cong duyên dáng của phần cổ.

Trong sự chú ý của mọi người, tiếng nghị luận dần dần vang lên, đột nhiên, ở ngay chính giữa điện truyền đến tiếng vỗ tay trong trẻo, một người cười to nói: “Giỏi cho một Quang Lộc đại phu. Thế nhân đều yêu mây trắng, chỉ có khanh thích ánh tịch dương, mặc y phục màu đỏ, hết sức xinh đẹp, hết sức xinh đẹp mà.”

Người nọ cười lớn, đẩy tháp ra, đi nhanh về phía Trần Dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làn da của hắn trắng trẻo, dung mạo tú nhã, không phải hoàng đế thì là ai?

Nhìn thấy hoàng đế, Trần Dung mỉm cười thi lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ.”

Hoàng đế đi đến trước mặt Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên cười hỏi: “A Dung thật sự can đảm. Hì hì, lần đầu tiên trẫm nhìn thấy có nữ nhân dám mặc y phục màu đỏ đến mức này. Giỏi, giỏi, giỏi.” Khen liên tục ba tiếng, hoàng đế cất tiếng cười to.

Trong tiếng cười to của hắn, ở một góc truyền đến một giọng nói âm dương quái khí: “Bệ hạ có điều không biết, y phục màu đỏ này là do Mộ Dung Khác chuẩn bị cho Quang Lộc đại phu…… Nhớ ngày đó, Quang Lộc đại phu mặc y phục màu đỏ, ngồi bên đống lửa, khiến vạn quân lui tránh, chúng Hồ cúi đầu.”

Người nọ châm biếm đến đây lại vui vẻ cười tươi.

Không đợi hoàng đế mở miệng, Trần Dung đã quay đầu lại.

Dưới ánh đèn, nàng cười khanh khách nhìn quý tộc gầy yếu, trên mặt thoa phấn kia, Trần Dung cong môi, chậm rãi nói: “Các hạ thật có nhãn lực mà, đang ở thành Kiến Khang, chuyện trong quân người Hồ, chuyện bên cạnh Mộ Dung Khác cũng rõ ràng như vậy…… Ngay cả xiêm y này của ta là Mộ Dung Khác chuẩn bị cũng biết.”

Mê Truyện Dịch