Người Vốn Phong Lưu

Chương 670: Người Vốn Phong Lưu



Hoàng đế cầm chén rượu uống hai hớp, có một thái giám đi đến phía sau, thấp giọng nói: “Bệ hạ, cần phải đi rồi.”

Hoàng đế nghe vậy, đặt chén xuống, nói thầm: “Thật sự là mất hứng.” Hắn đứng lên, vung ống tay áo đi ra ngoài.

Hoàng đế vừa động, mọi người đồng thời hành lễ, cung kính kêu lên: “Cung tiễn bệ hạ.” Trong tiếng kêu, hoàng đế càng đi càng xa.

Trần Dung biết, yến hội như thế, hoàng đế chỉ cần tới có mặt một chút…… Mặc dù hoàng đế rất tùy tiện nhưng hắn ở đây vẫn thể hiện quyền uy, khiến nhóm thần tử không thoải mái. Bởi vậy, hoàng đế ngồi trong yến hội bao lâu sẽ có ước định mà thành thói quen.

Mê Truyện Dịch

Nhưng mà, chỉ trong một thời gian ngắn, bệ hạ lại tán gẫu với nàng vài câu, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, cuối cùng còn để nàng ngồi ở bên cạnh chủ tháp…… Thái độ hắn biểu hiện ra là bảo hộ cùng khẳng định mạnh mẽ nhất đối với nàng.

Trong lòng Trần Dung âm thầm cảm kích, tiếp tục ung dung ngồi ở trên chủ tháp.

Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình đi đến, lại khiến cho khung cảnh trở nên ồn ào.

Trong lúc đó, Tư Mã Thất vương mà Trần Dung đã từng gặp qua giơ lên chén rượu, hướng về Trần Dung kêu lên: “Quang Lộc đại phu, trường hợp thế này, Tạ lang phong lưu cũng đến đây, sao không thấy Vương Thất người bầu bạn của nàng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.

Người bầu bạn là cách xưng hô ở trong cung, dùng trong trường hợp này lại hết sức khinh bạc.

Trần Dung ngẩng đầu.

Trong lúc mọi người cười to chê bai, hoặc thương hại bất an, Trần Dung dễ tính nhìn người nọ, nói với giọng mềm mại nghiêm túc: “Các hạ sai rồi, đây là cách mà tiện nhân trong cung thường dùng để xưng hô.” Nàng mở to mắt, thần thái có chút ngây thơ, cũng có chút quyến rũ: “Ta thấy bệ hạ rất tốt tính, nếu không, ta sẽ cầu bệ hạ, để cho chàng ở trong cung với vương gia một lúc, nhìn xem cuộc sống trong cung của vương gia thế nào?”

Nàng nói ôn nhu cũng hết sức châm chọc, cứ như muốn người này đi làm thái giám vậy.

Bởi vậy, tiếng cười vang lại nổi lên bốn phía.

Trần Dung nói xong câu đó, đặt chén rượu trong tay xuống, thì thào tự nói: “Được rồi, có lẽ giờ nên về thôi.” Nàng cũng không am hiểu tranh đấu võ mồm, nếu cứ tiếp tục ngồi đây chỉ có bị xấu mặt thôi, vẫn nên tìm cách thoát ra đúng lúc. Dù sao mục đích lần này nàng đến đã đạt được.

Nhìn thấy Trần Dung đặt chén xuống, ống tay áo rung lên, chuẩn bị rời khỏi. Một nữ lang che miệng cười nói: “Quang Lộc đại phu thật sự là người phong lưu. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngay cả ngủ cùng người Hồ mấy ngày, nét mặt càng toả sáng, diễm sắc càng hơn xưa.”