Người Vốn Phong Lưu

Chương 669: Người Vốn Phong Lưu



Nàng cười rất tao nhã, ánh mắt trong suốt ôn nhuận, ngữ khí cũng có sự nhẹ nhàng thong dong giống như Vương Hoằng. Nhưng với ngữ khí này, lời nói ra lại mang theo khí thế bức người, ý tứ ẩn chứa trong đó lại đ.â.m thẳng vào nhược điểm.

Quý tộc kia há miệng, nhất thời ngơ ngác ngồi ở đó. Đúng lúc này, phía sau hắn, một người cười to nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Trì Ngôn, bản sự ăn nói lung tung của ngươi càng ngày càng cao siêu đó. Ha ha ha.”

Tiếng cười vang lên, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười phụ họa khác.

Mọi người nhìn Trần Dung chăm chú, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng. Lúc này nàng nghe thấy ở một góc bên cạnh truyền đến vài tiếng nói nhỏ: “Nội bộ của Lang Gia Vương thị cũng có vấn đề.”

“Đúng vậy. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của vương trì giảng hòa và phụ nhân này thì cũng đủ biết rồi.”

Trần Dung chỉ nghe thấy hai câu này, liền quay đầu nhìn hoàng đế. Bốn mắt nhìn nhau, hoàng đế cũng liếc mắt với nàng. Hắn cười tươi cũng không để ý mọi ánh mắt b.ắ.n tới, hoàng đế giống như một hài tử hư hỏng dựa sát vào Trần Dung, hỏi: “Đã gặp các mỹ thiếu niên chưa, có vừa ý không?”

Trần Dung sao có thể dự đoán trong trường hợp này, hắn vừa mở miệng đã nói về điều đó? Sửng sốt một chút, nàng cười khổ. Cười khổ, Trần Dung lại mượn động tác cúi đầu, cũng dựa sát vào hoàng đế một chút, vô lực trả lời: “Có vương Thất ở đó, thần thật sự không dám vui mừng.”

Mê Truyện Dịch

Giọng nói buồn bực hờn dỗi của hoàng đế khẽ vang lên: “Nàng kém cỏi quá, trẫm hảo tâm giúp nàng, vậy mà ngay cả gặp nàng cũng không dám gặp?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung hừ nhẹ một tiếng, nói với giọng bất mãn: “Bệ hạ nghĩ rằng, với khả năng của Vương Thất, chàng sẽ cho phép thần gặp sao?”

Hoàng đế ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu, nói: “Cũng không thể trách được nàng.” Hắn có chút buồn bực, suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Vậy hắn có phản ứng gì không?”

Trần Dung cười nhẹ nói: “Ảo não, tức giận nghẹn ở trong lòng.”

Mấy chữ vừa thốt ra, hoàng đế cất tiếng cười to. Không để ý ánh mắt càng ngày càng mở to của chúng quý tộc bốn phía, hoàng đế đắc ý, thỏa mãn cười to xong, phất ống tay áo một cái, đi về phía chủ tháp.

Hắn vừa đi, vừa không quay đầu lại ra lệnh: “Quang Lộc đại phu ngồi bên cạnh trẫm đi.”

Trần Dung lên tiếng, cất bước đi theo.

Đảo mắt, nhóm cung tỳ đã đặt tháp ở phía sau hoàng đế để Trần Dung ngồi xuống.

Một khắc khi ngồi xuống kia, Trần Dung tinh tường nhận ra, ánh mắt b.ắ.n tới từ bốn phía, có người thậm chí còn thể hiện sự thất vọng.