Người Vốn Phong Lưu

Chương 678: Người Vốn Phong Lưu



Trong tiếng cười, tiếng ồn ào, mọi người còn đang đàm luận về việc phong lưu của Tạ Bích cùng Vương Cổ, càng lan truyền càng thái quá.

Trần Dung lắng nghe một hồi, dần dần nở nụ cười: Theo lời đồn đãi này, hình tượng của Vương Hoằng hoàn toàn trở nên chính trực. Ngẫu nhiên có mấy người nói ra lai lịch của sáu mĩ thiếu niên kia cũng rất nhanh sẽ bị chìm nghỉm. Xem ra, nhóm thứ dân hoàn toàn nghiêng về phía Vương Hoằng, tất cả đều đang giễu cợt gièm pha Tạ Bích cùng Vương Cổ.

Nàng mang theo hộ vệ đứng trong đám đông một canh giờ, lắng nghe lời đồn đãi từ từ lan truyền. Được một lúc, nàng quay đầu nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Vâng.”

Ba người đi về phủ đệ của Vương Hoằng. Vừa mới đi đến ngõ nhỏ để trở về phủ, một tiếng gọi đột nhiên truyền đến: “Trần thị A Dung.”

Tiếng gọi này vô cùng quen thuộc.

Trần Dung quay đầu lại.

Chỉ thấy ở một góc tối có một chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Giờ phút này, một nữ tử đang vén rèm bước xuống xe ngựa, đi về phía nàng.

Khuôn mặt của nữ tử này tú nhã, nhưng tóc lại hơi rối, thường phục cũng bị xé rách một ít. Đối với các quý tộc chú trọng dung nhan mà nói, nàng ta hiện tại rất lôi thôi.

Nữ tử này chính là Cửu công chúa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa thấy nàng ta, theo bản năng Trần Dung nhìn về phía sau, thấy bên xe ngựa chỉ có một hộ vệ đứng đó, nàng mới thở dài một hơi. Giống như Trần Dung, hai hộ vệ đi theo cũng thở dài nhẹ nhõm.

Mê Truyện Dịch

Cửu công chúa đi tới trước mặt Trần Dung.

Nàng ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Dung. Ánh mắt này thật sự nghiêm túc hơn nhiều so với mỗi một lần gặp trước.

Nhìn thẳng Trần Dung, Cửu công chúa nghiêm mặt hỏi: “Là chàng làm, đúng hay không?”

Trần Dung ngẩn ra.

Cửu công chúa nhìn thẳng hai mắt nàng, còn nói thêm: “Ta biết chàng làm ra loại sự tình này, ngươi không cần phải giấu diếm.”

Trần Dung chớp mắt, hỏi với vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Công chúa đang nói cái gì vậy?”

Cửu công chúa cười buồn bã, khàn giọng nói: “Là chàng. Chàng không thích ta mà chỉ thích ngươi. Việc hôn nhân của ta, với chàng mà nói không đáng để nhắc tới, đối với người g.i.ế.c con của Đại huynh ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, chàng lại rất để tâm. Có phải hay không?”

Trần Dung nghe đến đó, gương mặt trở nên lạnh lùng, im lặng.

Môi Cửu công chúa tái nhợt, nàng ta tiếp lời với giọng khàn khàn: “Chàng ném mấy người kia lên tháp của ta cũng đành thôi, vì sao còn đốt mê hương? Trong sạch của ta bị mấy người đó…… Chàng không thích ta cũng cần gì hại ta như thế?”