Nhìn thấy tình cảnh này, hai đồng tử nhìn thoáng qua nhau, sau đó nhảy tót ra xa nhanh như hai chú thỏ. Từ rất xa, một đồng tử bất an hỏi: “Nói có vẻ hơi nặng.”
“Phụ thân đã nói rồi, khi người ta bị điên hoặc hôn mê thì có thể tát một cái sẽ khỏi ngay. Nếu không, chúng ta quay lại tát cho mỗi người các nàng một cái?”
Hai người thương lượng đến đây, hai mắt đồng thời phát sáng, đồng thời quay đầu, rất có khí thế mà xoa xoa tay.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên truyền đến: “Sao các đệ còn ở đây?”
Đúng là giọng của Vương Hiên.
Hai đồng tử mừng rỡ, bọn họ nhảy nhót hai ba cái đã vọt tới bên cạnh thiếu niên, mỗi người dựa vào một bên, lao nhao nói: “Đại huynh, vừa rồi chúng ta dựa theo lời của huynh làm.”
“Hai nữ nhân kia tức giận suýt nữa té xỉu.”
Mê Truyện Dịch
“Phụ thân cũng không mắng mỏ chúng ta.”
Cẩn thận nghe rõ hai giọng nói giống nhau như đúc, đồng thời lộ ra vẻ đắc ý, Vương Hiên gật đầu nói: “Rất khá.”
Hiếm khi được nghe thấy Đại huynh khen ngợi, hai đồng tử hưng phấn nhảy dựng lên.
Lúc này, Vương Túc nói: “Đại huynh, các nàng ta tức giận vô cùng, chúng ta đang chuẩn bị chạy về, mỗi người tát cho các nàng một cái, để các nàng phục hồi tinh thần.”
“Đúng rồi đúng rồi, Đại huynh đến chậm một bước rồi, chúng ta phải đi đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong ánh mắt sáng ngời chờ mong của hai đồng tử, Vương Hiên lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Trên binh pháp có nói, giặc cùng đường chớ đuổi, nếu các nàng đã chuẩn bị rời đi thì không cần để ý tới nữa.”
Hai đồng tử luôn khâm phục cậu, nghe vậy dùng sức gật đầu.
Vương Hiên dắt tay hai đứa, nói: “Đi thôi.”
“Không cần, chúng ta phải đi về thăm mẫu thân.”
“Đúng vậy, mẫu thân nghe xong khẳng định sẽ vui vẻ.”
Hai đồng từ vừa nhắc tới mẫu thân, trong bóng đêm, Vương Hiên nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Không cần, phụ thân đang ở đó.”
Hai đồng tử đã quá quen thuộc với tính cách của cậu, vừa nghe cậu mở miệng, thì đồng thời nói: “Chúng ta có thể đuổi phụ thân đi mà.”
“Có thể chờ phụ thân đi rồi nói sau.”
“Người sẽ không đi đâu.”
Vương Hiên cười lạnh: “Thê tử của người mang thai, cái thai này hơn phân nửa sẽ là một tiểu tử oai hùng, người sẽ không đi đâu.”
Hai đồng tử mất một thời lúc mới phản ứng lại câu nói ‘Thê tử của phụ thân’, đó là mẫu thân của mình.
Bọn họ nhìn Vương Hiên mang vẻ mặt không vui, đột nhiên, một đồng tử nhỏ giọng nói: “Đại huynh đố kỵ.”