Người Vốn Phong Lưu

Chương 794: Người Vốn Phong Lưu



Trong số đó, có hai chiếc là của cậu.

Vương Hiên nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa khác chạy về phía mình dường như muốn hàn huyên thì vội vàng ra lệnh: “Đi mau.”

“Vâng.”

Xe ngựa gia tốc, đảo mắt đã khiến cát bụi bốc lên, bỏ trốn mất dạng.

Rốt cục đã hoàn toàn thoát khỏi đó.

Vương Hiên ném khăn tay ẩm ướt xuống, nhíu mày.

Một hộ vệ trung niên tiến đến, hắn mỉm cười nhìn Vương Hiên, nói: “Hiên tiểu lang, lần này sợ là đã làm trái dặn dò của phụ thân người.”

Vương Hoằng muốn nhi tử xuống núi, chính là bảo cậu du ngoạn ở xung quanh. Nhưng cậu lại làm ngược lại, vì muốn ngắm nhìn Kiến Khang mà trực tiếp chạy tới đây, lén lút tới cũng đành thôi, còn gây ra oanh động lớn đến vậy.

Vương Hiên vừa nghe lời này, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy xuống từ trên trán. Cậu lấy ra một khăn tay mới lau tiếp mồ hôi, cắn răng nói: “Chỉ tại mẫu thân ta, từ nhỏ người luôn nói với ta rằng diện mạo của ta không đẹp, so với người còn tệ hơn. Vì vậy ta cứ nghĩ rằng người Kiến Khang vốn sẽ không thích……” Cậu nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi không mở miệng thêm nữa. Tức giận một lúc, Vương Hiên phát hiện cho dù như thế thì mình cũng không thể đánh mẫu thân một trận, mắng mẫu thân vài câu được. Lập tức cậu cúi đầu xuống, nửa ngày không thốt nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tính ra, lúc này Vương Hiên đã rời nhà hơn 4 tháng, trong 4 tháng này, đám người Tạ Uyển lãng phí thời gian khi đi đường, còn cậu cũng đã đi một vòng lớn từ Nam Sơn đến Kiến Khang.

Trước mắt, Kiến Khang không nên đến nữa, mục đích xuống núi nhìn ngắm cũng đã thành, tin rằng khi mình về đến Nam Sơn, mẫu thân đã sinh cho mình một đệ đệ oai hùng rồi.

Ngẫm nghĩ, Vương Hiên cảm thấy nóng ruột, lập tức lớn tiếng nói: “Đi, về nhà thôi.”

Nói tới đây, cậu không quên trừng mắt nhìn xung quanh, ra lệnh: “Việc hôm nay không được nhắc tới với phụ thân ta!”

Mê Truyện Dịch

Chúng hộ vệ ồn ào vâng dạ. Hộ vệ trung niên kia thì nhịn cười rồi nói: “Lang quân hiểu biết thông thiên, chỉ sợ tiểu lang không lừa được bao lâu.”

“Không lừa được cũng phải giấu giếm.” Vương Hiên ngẩng đầu, nói với vẻ kháng nghị: “Việc này từ đầu tới cuối đều là do mẫu thân ta giấu giếm lừa gạt. Nếu phụ thân trách ta, thì ta sẽ tìm mẫu thân tính sổ.”

Cậu nói đúng lý hợp tình, nhưng đầu càng ngày càng cúi thấp, rõ ràng là chột dạ. Chúng hộ vệ cười vang, điều khiển xe ngựa đi trở về.

Mặc dù chỉ xa nhà có 4 tháng, nhưng giờ phút này nghĩ đến có thể trở về nhà, thì ai cũng đều vui vẻ.